Đặt ấm trà vừa rót đều hai cốc xuống lại vị trí cũ, để Ân Viêm tự cầm lấy một cốc trà, còn Trần Hy thì tiếp tục phân tích thành phần của hộp thuốc trước mặt.
- Theo đúng yêu cầu của cậu, loại thuốc mới này có tác dụng mạnh hơn loại tớ đưa cho cậu đợt trước.
Cũng là câu hỏi cũ, cậu đã nghĩ kỹ rồi chứ?
Anh ta nói xong những nội dung chuyên ngành thì đưa hộp thuốc cho Ân Viêm, nhưng cũng chưa để hắn cầm ngay mà còn kéo dài bằng một câu hỏi khác.
Động tác nhận thuốc của Ân Viêm tạm dừng lại, hắn nhìn người bạn thân đang ngồi đối diện, chỉ bật cười một tiếng.
- Có gì phải nghĩ chứ.
Chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu tớ? Mau đưa đây đi.
Vừa dứt lời thì hắn cũng đã lấy được thuốc, nghiêng hộp thuốc qua trái qua phải mấy lượt, hài lòng ngắm nghía và gật gật đầu, vẻ mặt cũng vô cùng bình thản.
Trần Hy nhìn hắn mà chỉ biết lắc đầu bất lực, vừa cầm tách trà trên bàn lên để uống một ngụm rồi lại không nhịn được nên hỏi tiếp.
- Lần trước tớ đã nói với cậu rồi, tất cả những loại thuốc mà tớ đưa cho cậu đều là thuốc do tớ mới điều chế xong, hoàn toàn chưa qua kiểm dịch độ an toàn tiêu chuẩn.
Một hai lần dùng có thể không sao, nhưng cậu vẫn muốn bắt Sở Nghinh làm chuột bạch à? Đến giờ tớ vẫn chưa thống kê được hết tác dụng phụ hay hậu quả, cậu vẫn muốn tiếp tục dùng cho cô ấy?
Mấy lời Trần Hy đang nói, Ân Viêm đều nghe không sót một chữ nào, mà hắn cũng chẳng có chút phản ứng nào đặc biệt cả, còn bật cười như thể đây là một điều vô cùng bình thường hay chỉ đơn giản là một vấn đề nhỏ thôi.
- Chính vì là thuốc chưa có trong danh mục lưu hành nên tớ mới yên tâm chứ.
Cậu sợ đông sợ tây gì vậy, cho dù cô ta có chết cũng là kết quả đẹp nhất mà tớ chờ đợi mà.
Nói đến đây, hắn vừa dừng lại thì nhẹ nhàng để hộp thuốc xuống bàn, cùng lúc thì đổi lại thứ tự bắt chéo hai chân, tiếp tục nói với giọng điệu trầm ổn, đều đặn.
- Tớ vừa đồng ý với mẹ tớ sẽ thực hiện điều kiện trong di chúc rồi.
Nếu cô ta thực sự sinh con để tớ lấy vị trí thừa kế thì nhiều nhất cô ta cũng chỉ nên sống từ giờ đến sau khi đứa bé được sinh ra là nhiều nhất, đến khi tớ lấy được vị trí thừa kế, thuốc này của cậu lấy mạng cô ta được thì càng tốt, để tớ đỡ phải ra tay.
Trần Hy chỉ có thế cố uống cạn cốc trà trong tay mới tạm thời áp chế được sự phẫn nộ trong người, anh ta vỗ tay lên trán để ép bản thân bình tĩnh lại.
- Viêm, tớ biết có nói gì thì cậu cũng không chịu buông bỏ chấp niệm trong lòng.
Nhưng tớ vẫn phải nhắc lại, vẫn câu nói đó, cậu có từng thử nghĩ xem A Tiêu sẽ cảm nhận thế nào chưa? Cậu nói cậu thương A Tiêu, nhưng sao người mà nó dùng cả mạng để chứng minh mà cậu lại muốn giết?
Hình như lúc này Trần Hy đã lay động được một chút cảm xúc của Ân Viêm, thấy biểu cảm của hắn đang có chút biến đổi, ít nhất là cũng không còn thản nhiên như vừa nãy nữa, còn đang cố che đậy bằng những hành động không chủ đích, tiện tay cầm lấy một chiếc đồng hồ con lắc đặt trên kệ bên cạnh làm vật tiêu khiển.
Chẳng biết là Ân Viêm đang suy tính điều gì nữa, nhưng ngay sau đó hắn chợt cười lạnh một tiếng, đáy mắt hoàn toàn bị che lấp bằng thù hận.
- Cô ta không xứng có được tình yêu của A Tiêu.
Tớ đã tự thề sẽ bắt cô ta xuống đó xin lỗi A Tiêu.
Chẳng qua vẫn chưa đến lúc nên tớ mới tạm giữ mạng lại cho cô ta.
Nếu cậu lại muốn hỏi câu hỏi vô vị đó thì câu trả lời của tớ vẫn vậy, đời này tớ nhất định phải khiến cho Sở Nghinh mãi mãi sống trong ác mộng.
.........!
Tinh thần của Sở Nghinh mấy ngày nay càng không ổn định hơn, thậm chí đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của chính bản thân cô.
Mỗi ngày cô đều bị Ân Viêm bắt ép uống rất nhiều thứ đồ uống theo đúng giờ giấc tuần hoàn, đến mức cô chẳng thể nhớ được mình đã trải qua những việc gì nữa, khi tỉnh khi mơ, thần trí đảo lộn như mảng nhện, buổi tối có lúc cô vẫn gặp người đàn ông kia như trước, nhưng lại có những lúc bị Ân Tiêu đuổi theo truy sát, cũng không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ác mộng nữa, có một điều duy nhất cô vẫn có thể chắc chắn là thực....chính là cô vẫn đang bị ép phải ngoại tình....!
Ngồi trước gương bàn trang điểm nhìn bộ dạng hiện tại của mình, Sở Nghinh sắp không nhận ra cả bản thân nữa.
Gương mặt gầy đi một nửa, hốc hác lại nhợt nhạt như vừa tỉnh lại sau bão bệnh, thực sự là thiếu sức sống.
Cô tự hỏi, liệu cô có chết hay không? Cô không muốn tiếp tục làm con rối của Ân Viêm nữa, cô biết hắn đang khống chế tinh thần của mình, cũng biết những thứ mà hắn cho mình uống đều là thuốc độc, cô không muốn uống nữa....nhưng nếu không uống, thì cô sẽ bị hắn đánh đến chết mất, còn bị nhốt vào phòng di ảnh của Ân Tiêu, đến cả Sở gia của cô cũng bị vả lây....Cô không đủ sức để đấu với hắn.
Xốc lại tinh thần, Sở Nghinh chuẩn bị đứng lên để chuẩn bị đi làm thì điện thoại lại đổ chuông.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô vội vàng chỉnh trang lại để trông ổn nhất có thể mới dám trả lời cuộc gọi video.
- Bà, bà nội.
Bà dậy sớm vậy ạ?
Nhìn Ân lão phu nhân trên màn hình điện thoại, Sở Nghinh dù lòng nặng trĩu đến mấy vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười như đang rất ổn.
Mà Ân lão phu nhân ở đầu dây bên kia dường như không nhìn ra điều bất thường nào, chỉ thấy sắc mặt của cháu dâu không tốt đã lo lắng lắm rồi.
- Tiểu Nghinh, cháu xem cháu đi, lâu lắm rồi không nói chuyện với bà được mấy câu.
Sắc mặt kém thế kia, có phải A Viêm chăm sóc cháu không tốt không? Nếu nó dám ức hiếp cháu, cháu nhất định phải nói với bà, bà làm chủ cho cháu.
Kể từ lần trở về từ Ân gia, Sở Nghinh lại muốn nhờ Ân lão phu nhân cho mình li hôn thì Ân Viêm đều kiểm soát những lần cô nói chuyện điện thoại với bà nội, để chắc chắn cô không nhắc đến chuyện li hôn nữa.
Cũng vì vậy mà mỗi lần cô nói chuyện với lão phu nhân thì đều kết thúc vội vã, số lần gọi cho bà cũng giảm dần.
Mà bây giờ lão phu nhân còn nói sẽ làm chủ cho cô nữa, khiến cô nhớ lại lúc cô đòi sống chết muốn li hôn, nhưng rốt cuộc vẫn không thành....hôm nay thì, nước xa không cứu được lửa gần nữa, sao cô có thể khiến bà nhọc lòng thêm chứ.
- Bà nội,