Sở Nghinh chuẩn bị xong xuôi đi ra cổng thì đã có xe đợi sẵn, mà người ngồi trên xe cùng tài xế chính là trợ lý Bối Bối của cô.
- Sở tổng, chị không sao chứ?.
Тra????g gì ????à hay hay ????hế ⩶ Т R u ???? Т R ???? ???? ???? N.????N ⩶
Bối Bối bước xuống xe nhanh chóng mở cửa cho Sở Nghinh, đồng thời cũng quan sát sắc mặt của cô rồi mới hỏi han.
Còn Sở Nghinh khi nhìn thấy Bối Bối đứng trước mặt mình vẫn lành lặn thì rốt cuộc cũng có thể thở phào hoàn toàn rồi.
- Bối Bối, cô không sao là tốt rồi.
Tối qua Ân Viêm không làm khó cô chứ?
Trông vẻ mặt của Bối Bối thì giống như đang nghe một chuyện kỳ lạ, vừa nhíu mày khó hiểu vừa lắc đầu.
- Ân tiên sinh sao? Ân tiên sinh đâu có làm khó tôi chứ.
Tối qua sau khi nhận được điện thoại của chị thì tôi đã đến Đế Cư đón chị, nhưng Ân tiên sinh đã sắp xếp cho tôi vào trong đợi chị.
Ân tiên sinh còn đích thân đến nói với tôi là sức khỏe của chị không tốt nên không thể ra ngoài, phân phó người hầu chuẩn bị chỗ nghỉ qua đêm cho tôi.
Không có bất kỳ hành động nào làm khó tôi cả.
.......!
Sở Nghinh đi rồi, nhưng Ân Viêm vẫn còn ngồi yên ở vị trí bàn ăn, thong thả thưởng thức đồ ăn sáng của mình, trong mắt có vẻ như hoàn toàn chẳng có sự tồn tại của Tô Phỉ Thúy vẫn luôn đứng bên bàn ăn, chỉ có cô ta không yên lòng nổi mà liên tục kêu oan.
- Viêm, anh cũng nghĩ như Sở Nghinh sao? Em đã nói rồi, là bác gái lo lắng cho anh nên mới nhờ em đến chăm sóc anh, dù gì thì Sở Nghinh đối với anh cũng chỉ là quan hệ trên danh nghĩa.
Chẳng lẽ anh thực sự tin cô ta coi anh là chồng của cô ta sao?
Tô Phí Thúy bước đến đứng ngay bên cạnh Ân Viêm, trông sắc mặt cô ta lúc này thì đã viết rất rõ ràng chữ sốt ruột, nhất là khi thấy Ân Viêm dù thế nào cũng không để ý đến mình.
- Viêm, anh đừng để bị cô ta lừa.
Nếu đúng như lời cô ta nói thì sao cô ta lại chẳng quan tâm đến vết thương của anh chứ? Trong lòng cô ta không hề coi anh là chồng của cô ta đâu.
........!
Nhìn Bối Bối với dáng vẻ vô tư chẳng nhìn ra chuyện gì đã xảy ra tối qua, bỏ trốn chỉ là kế hoạch của một mình Sở Nghinh, trong đó chẳng liên quan gì đến trợ lý Bối Bối cả, giống như những điều mà cô đã nói với Ân Viêm tối qua, cô gọi cho trợ lý chỉ là đang mượn sức giúp đỡ mà thôi, cho nên Bối Bối mới không xem chuyện đã trải qua tối qua là một mối nguy hiểm, càng không nảy sinh nghi hoặc nào khác.
Nếu đã như vậy thì cô cũng không nên nói sâu hơn nữa.
Sở Nghinh nở một nụ cười nhẹ nhàng, gật gật đầu, sau đó chuyển chủ đề nói chuyện sang công việc, vừa bước lên xe vừa hỏi.
- Bài thuyết trình cho buổi biểu diễn tối nay cô chuẩn bị xong rồi chứ?
Bối Bối cũng bắt kịp rất nhanh với tốc độ của Sở Nghinh, đóng cửa lại cho sếp rồi đi vòng qua lên xe.
- Tất cả đều đã làm theo yêu cầu của chị.
Đây là bản kế hoạch chi tiết, chị xem qua đi.
…...!
Ân Viêm rút tờ giấy ăn trên bàn, chậm rãi và từ tốn lau miệng đến hai tay.
Lúc này mới nhìn đến người phụ nữ đã đứng đây làm loạn suốt bữa sáng của hắn, ánh mắt được một tầng sương lạnh bao phủ, có thể khiến đối phương bất giác đã lạnh cả sống lưng.
- Không phải em rất lo cho mẹ anh sao? Nếu em đã đến Thượng Hải cùng bà ấy thì nên ở cùng bà ấy, chứ đừng suốt ngày chạy lung tung, còn lo chuyện không liên quan đến mình như vậy nữa.
Ở bên cạnh Ân Viêm từ nhỏ đến lớn nên hắn chỉ cần nói một nửa thôi là Tô Phỉ Thúy cũng đã hiểu hết được ý tứ hắn đang nhắc nhở, thậm chí là lời cảnh cáo.
Trong lòng cô ta bắt đầu lo sợ, khẩn trương chạy đến bên cạnh người đàn ông vừa mới đẩy ghế đứng lên, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn.
- Viêm, em đã nói sẽ ở lại đây chăm sóc anh đến khi nào vết thương của anh lành rồi, bác gái cũng đã đồng ý với em.
Anh không thể vì mấy câu cố tình gây hấn của Sở Nghinh mà đuổi em về như vậy chứ.
Ân Viêm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ dứt khoát hất tay đang kéo tay mình của cô ta ra một cách chán ghét, sau đó rút điện thoại gọi cho một cái tên trong danh bạ.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có tín hiệu chấp nhận cuộc gọi.
- A Viêm, vết thương của con thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không? Mẹ đã bảo tiểu Thúy đến Đế Cư chăm sóc con mấy ngày rồi.
Vết thương còn chưa khỏi nên mấy ngày này con cứ nghỉ ngơi ở nhà đi.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Ân Viêm còn chưa có cơ hội mở lời thì Lý Huệ Tử đã nói liên tục một tràng dài, thậm chí còn chẳng chừa lại một giây ngắt nhịp nào nữa.
Đợi bà hỏi hết rồi, Ân Viêm mới nói rõ mục đích gọi điện thoại của hắn.
- Mẹ, nếu mẹ thực sự lo cho con thì đừng làm mấy việc vô nghĩa này nữa.
Chỗ của con không phải mẹ muốn gọi ai đến thì gọi, nếu hôm nay mẹ không đưa người đi thì để con tự mình đưa về chỗ của mẹ.
Hỏi han nhiều câu như vậy mà con trai vừa mới mở miệng đã truy cứu chuyện Tô Phỉ Thúy rồi, Lý Huệ Tử bị chọc giận không nhẹ.
Bà thở dốc một hơi bất lực lẫn khó hiểu.
- A Viêm, con xem con đi.
Trước nay không phải đều là tiểu Thúy chăm sóc con à? Sao bây giờ lại trở mặt không nhận thế này?
Với câu hỏi này của Lý Huệ Tử, Ân Viêm vẫn thản nhiên nhếch môi cười nhạt, không nhanh không chậm đưa ra một lời lí giải.
- Còn không phải vì trước kia con chưa kết hôn sao? Bây giờ tình thế đã khác, con có phu nhân của mình rồi, cho nên những việc này để tiểu Nghinh làm vẫn là phù hợp nhất.
Mẹ không phải cũng đã xem cô ấy là con dâu duy nhất của mẹ rồi à? Nếu không thì đã không hết lần này đến lần khác thúc giục cô ấy sinh cháu nội cho mẹ.
Mẹ, con nói vậy có đúng không nào?
Chiêu này của Ân Viêm không những cho Lý Huệ Tử một câu trả lời về chuyện Tô Phỉ Thúy đến Đế Cư mà còn đang nhắc nhở bà giữ chừng mực trong việc lên kế hoạch cho Sở Nghinh mang thai, thực hiện điều kiện trong di chúc.
Khiến Lý Huệ Tử trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa nghĩ ra được hướng ứng phó.
Ân Viêm tận dụng mấy phút im lặng của đầu dây bên kia rồi cúp máy ngang mà không nói thêm một câu chữ nào nữa.
Hắn cất điện thoại lại vào trong túi áo, ném cho Tô Phỉ Thúy một cái nhìn lạnh lùng như một lời nhắc nhở cuối cùng, mệnh lệnh của hắn không cho phép đối phương có cơ