Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn vẫn luôn cho rằng mục đích duy nhất của bản thân chính là bắt Sở Nghinh phải trả giá cho cái chết của em trai, tất cả những việc mà hắn đã làm đều đang cố gắng chứng minh mục đích ban đầu của mình, hắn đã nghĩ chỉ khi cô đau đớn, thống khổ nhất, thậm chí là người không ra người ma không ra ma thì mới xoa dịu được một chút ít nỗi hận trong lòng hắn.
Thế nhưng, không biết là từ khi nào mà hắn đã quên mất mục đích ban đầu của mình, lại dùng những cách trói buộc cô giống như muốn ép cô bên cạnh hắn hơn là bắt cô nếm trải những đau khổ vì cái chết của Ân Tiêu.
Không biết là từ khi nào mà hắn đã để cảm xúc của cô trong lòng, khiến cô chịu đau đớn, bản thân hắn cũng cùng chịu đựng với cô, hắn dần dần không còn cảm thấy thỏa mãn hay hài lòng mỗi lần tra tấn cô nữa.
Hắn vẫn luôn không hiểu được những hành vi của chính bản thân mình, nhưng hôm nay, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Sở Nghinh toàn thân lạnh lẽo không còn hơi thở, hắn rốt cuộc đã hiểu được rồi.
Hắn chính là sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì, hắn sợ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Mỗi lần nhìn thấy cô đứng gần Ân Bá, hắn lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm.
Khi cô cười nói vui vẻ với Ân Diệu, trong lòng hắn vừa khó chịu vừa sợ hãi, hắn sợ trong lòng cô sẽ có Ân Diệu mà không phải là hắn.
Hôm nay thì hắn đã hiểu rồi, Sở Nghinh đối với hắn đã không chỉ còn là kẻ thù hại chết em trai nữa, trong lòng hắn từ lâu đã để cho cô một vị trí đặc biệt rồi…nhưng cũng khiến hắn không thể tin được vào sự thật này, không thể tin nổi vào bản thân, những lời mà Phong Dực từng cảnh cáo, nhắc nhở hắn rất nhiều lần, không ngờ cuối cùng cũng trở thành hiện thực.
Trò chơi mà hắn đã tự mình lập ra, người thua lại chính là hắn, hắn yêu cô rồi, hắn…lại yêu Sở Nghinh.
Không phải rất buồn cười sao? Hay là, hắn cũng đang gặp báo ứng?
Có lẽ Phong Dực nói đúng rồi, trong chuyện tình cảm, trong việc điều khiển trái tim của chính mình và điều khiển trái tim của người khác, hắn không phải đối thủ của Sở Nghinh.
- Tiểu Nghinh!
- Tam thiếu?
Ân Diệu hớt hải chạy đến, suýt nữa đã không thể làm chủ được tốc độ của mình mà đâm vào hàng ghế chờ trước cửa phòng phẫu thuật rồi.
Vừa thở hổn hển vừa gọi Sở Nghinh.
Châu Vũ nhìn thấy Ân Diệu đến thì liền đưa tay cản anh lại, duy trì phong thái nghiêm túc đến mức gần giống như người máy.
- Tam thiếu, xin dừng bước.
Nhìn đèn trước cửa phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Ân Diệu càng cuống hơn, sốt ruột hỏi tình hình của Sở Nghinh.
- Tôi đến thăm tiểu Nghinh, phiền cậu tránh đường cho.
Ân Diệu nhìn Châu Vũ một cái, cất giọng không vui yêu cầu, sau đó vẫn nhìn về phía cánh cửa sắt còn đang đóng chặt và Ân Viêm đang ngồi gục đầu trên ghế chờ.
- Anh cả, tiểu Nghinh thế nào rồi?
Lẽ ra Ân Viêm đã định sẽ ngó lơ anh rồi nhưng anh vẫn kiên quyết muốn vào nên hắn mới đứng lên và đi tới trước mặt anh.
Giọng điệu có mấy phần quở trách, ý tứ xua đuổi rất rõ ràng trên mặt chữ.
- Sao cậu còn ở đây? Chỗ này không cần đến cậu nữa, mau về đi.
Mặc dù bị Ân Viêm thẳng thừng đuổi đi như vậy rồi, nhưng Ân Diệu vẫn không chùn bước mà ngược lại còn rất kiên định thể hiện thái độ của mình.
- Tiểu Nghinh là bạn của em, em ở đây đợi cô ấy không được sao? Anh tưởng chuyện gì anh cũng quản được à?
Nghe câu trả lời của Ân Diệu, Ân Viêm liền bật cười như vừa nghe được một câu chuyện khôi hài, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
- Bạn? Tiểu Nghinh từ khi nào mà trở thành bạn của cậu vậy? Anh đã từng nhắc nhở cậu rất nhiều lần rồi, nhớ rõ thân phận của cậu và cô ấy.
Tiểu Nghinh là vợ của anh, là chị dâu của cậu.
Cậu nên gọi cô ấy một tiếng chị dâu, tiểu Nghinh không phải cái tên cậu có thể tùy ý gọi.
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào ngực của Ân Diệu, đồng thời cũng dùng sức đẩy anh lùi lại phía sau từng bước.
Thái độ thể hiện rất rõ trên mặt, mỗi câu chữ hắn nói ra đều mang cùng một ý cảnh cáo, nhắc nhở.
.......!
Lúc nhận được điện thoại của Ân Viêm nhắc mình đưa Tô Phỉ Thúy về, Lý Huệ Tử đã gọi cho con trai bao nhiêu lần nhưng vẫn không gọi được, trong lòng bà còn đang nghi ngờ liệu có phải Sở Nghinh lại bày trò gì không.
- Tiểu Thúy, đừng khóc nữa, cháu còn khóc nữa thì bác chỉ có thể đưa cháu về Bắc Kinh thôi.
Một bên liên tục gọi điện thoại cho Ân Viêm, một bên thì còn phải dỗ Tô Phỉ Thúy đã khóc cả nửa ngày trời.
Bà cũng đau đầu đến sắp đổ bệnh rồi.
Tô Phỉ Thúy vừa khóc lóc than thở vừa kể lể đủ điều ấm ức ở Đế Cư, đem hết mọi trách nhiệm đổ hết lên người Sở Nghinh, còn thêu dệt thêm vài chi tiết nữa.
- Bác gái, cháu không biết đã chọc giận Sở Nghinh chỗ nào mà vừa nhìn thấy cháu ở Đế Cư thì Sở Nghinh đã nặng lời sỉ nhục cháu trước mặt Viêm rồi.
Cháu không biết đâu, bác nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu đấy.
Nghe Tô Phỉ Thúy vừa khóc vừa đòi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác mà đầu của Lý Huệ Tử cũng sắp nổ tung.
- Được rồi, được rồi, tiểu Thúy, cháu đừng khóc nữa, bác biết phải làm gì rồi.
Còn chưa dỗ được Tô Phỉ Thúy ngừng khóc thì điện thoại đang cầm trong tay của Lý Huệ Tử lại vừa đúng lúc đổ chuông.
Bà xoa xoa ấn đường rồi nhìn xem số đang gọi đến, thấy tên hiển thị trên màn hình, bà vội vã nhận cuộc gọi ngay.
- Bác sĩ Đường, xảy ra chuyện gì sao?
…...!
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, một người cảnh cáo một người chống đối, một người thách thức một người tức giận.
Hai người cứ im lặng nhìn đối phương như vậy mà không ai nói một câu nào.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra và bác sĩ từ bên trong đi ra.
- Xin hỏi, ai là người nhà bệnh nhân?
Nghe bác sĩ hỏi, Ân Viêm phản ứng rất nhanh, dùng lực đẩy nhẹ Ân Diệu một cái rồi bước nhanh đến trước mặt bác sĩ, cuống quýt hỏi han tình hình của Sở Nghinh.
- Tôi là chồng của cô ấy, cô ấy thế nào rồi?
Ân Diệu chỉ sau Ân Viêm một bước, cũng tiến tới chờ nghe kết quả từ bác sĩ.
Những người khác, trong đó có Châu Vũ, giống như không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy và nghe thấy, Ân Viêm vì lo lắng cho một người mà mất hết bình tĩnh như vậy, lại còn là Sở Nghinh mà hắn luôn căm hận nữa, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này?
Vị bác sĩ kia vừa nghe được Ân Viêm