Nói là cho Sở Nghinh thời gian suy nghĩ nhưng mọi hành động của Ân Viêm lại không khác gì đang dùng hết tất cả những phương thức có thể dùng đươc để ép buộc cô nhanh chóng đưa ra quyết định, mà quyết định này cũng chỉ có thể có một, chính là nghe theo sự sắp xếp, mệnh lệnh của hắn.
Vừa mới sáng sớm, Sở Nghinh đã đặc biệt được đánh thức tận giường rồi còn được hầu hạ từng bước một từ vệ sinh cá nhân đến thay quần áo, chải chuốt.
Sau khi xong xuôi tất cả, lão quản gia từ ngoài cửa đi vào phân phó hai người hầu đưa Sở Nghinh rời khỏi phòng, đương nhiên là bọn họ được giao chìa khóa tạm thời mở khóa cố định cô với giường.
Đi như thế này so với áp giải phạm nhân thì cũng không có gì quá khác biệt.
Lão quản gia cùng hai người hầu dẫn Sở Nghinh xuống phòng ăn, lúc mới bước vào thì đã thấy Ân Viêm ngồi đợi sẵn trước bàn ăn rồi.
Bọn họ mỗi người một việc, kéo ghế để cô ngồi xuống vị trí do người đàn ông chỉ định từ trước.
Thấy Sở Nghinh đã đến, Ân Viêm mới tạm thời dừng công việc lại, tắt chiếc tabler trong tay và để sang một góc bàn.
Hắn quét mắt nhìn cô một lượt, có vẻ khá hài lòng với bộ dạng hiện giờ của cô.
Tiện tay ra hiệu cho tất cả những người hầu đang đứng trong phòng ăn lui hết ra ngoài.
- Xem ra nhân tình của em có vẻ rất kích động nhỉ? Không phải em đang mang thai sao, vậy mà anh ta vẫn không biết tiết chế như vậy.
Tôi đã dặn anh ta nhẹ nhàng một chút rồi mà.
Chuyện tối qua, Sở Nghinh vốn dĩ vẫn chưa biết nên xử trí thế nào.
Cô nên im lặng cho qua và cố gắng quên đi hay là tức giận chất vấn hắn tại sao lại lật lọng? Cô đã không chủ động nhắc đến nhưng vì hắn đã đề cập trước thì cô cũng không có ý định nhẫn nhịn nữa.
- Tôi ngược lại đang muốn hỏi anh đấy.
Ân tiên sinh, chẳng phải anh đã hứa với tôi từ giờ không để tôi gặp anh ta nữa sao? Vậy chuyện tối qua…tại sao anh không giữ lời? Chẳng lẽ chữ tín của anh không đáng nhắc đến như vậy à?
Bị giày vò cả một đêm, tinh thần và thể xác của Sở Nghinh dường như đã hủy hoại hết phân nữa.
Đã vậy còn bị Ân Viêm trói như tù binh ngồi vào bàn ăn sáng thế này nữa, có lẽ trên đời này chẳng còn cô gái nào thảm hơn cô đâu.
- Em còn hỏi tôi? Tiểu Nghinh, tôi đã cho em cơ hội lựa chọn rồi mà, chính em đã khước từ đấy thôi.
Tôi nói với em rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn sinh ra đứa bé này, tôi đảm bảo với em sau này sẽ có thể yên tâm mà ngủ ngon giấc.
Là em tự mình đưa ra quyết định, sao có thể trách tôi được.
Hắn chỉ liếc nhìn cô đúng một cái, vừa trả lời câu hỏi của cô vừa gắp đồ ăn bỏ vào lát bánh mì cầm trên tay, trông hắn vô cùng nhàn nhã thưởng thức một bữa sáng.
Sở Nghinh tức đến toàn thân đều run rẩy, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước nhìn chằm chằm hắn không chớp một cái, giọng cũng nghẹn đặc như đang ngậm một khối thuốc nổ.
- Tôi biết anh làm tất cả những điều này đều là vì trả thù tôi chuyện của Ân Tiêu.
Nhưng tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Ân Viêm, cái chết của Ân Tiêu thực sự không phải do tôi, thực sự không phải là tôi, tại sao anh không thể tin chứ?
Những câu phía sau, cô phải cắn nuốt từng chữ một để nói với hắn.
Cô thực sự bất lực rồi, dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu hắn lại đem hết tất cả chuyện liên quan đến Ân Tiêu đổ hết lên người cô như vậy? Dựa vào đâu mà hắn nói muốn trả thù cô liền trả thù? Dựa vào đâu mà hắn đột nhiên xuất hiện đẩy cô xuống địa ngục như vậy? Dựa vào đâu mà hắn lại không chịu tin cô dù chỉ là một lần?
- Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Buông tha cho tôi đi.
Chúng ta…li hôn được không?
Một câu li hôn của Sở Nghinh luôn là đòn tâm lí mạnh nhất đánh vào Ân Viêm.
Hắn hình như không giữ được dáng vẻ điềm tĩnh như cũ khi lại nghe cô nhắc đến chuyện li hôn, trong lòng đang cuộn trào dậy sóng mà ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như không có gì xảy ra.
- Xem ra nhân tình của em đã hứa hẹn rất nhiều với em nhỉ? Thế nào? Bảo em cứ đề nghị li hôn với tôi thì sẽ đưa mẹ con em cao chạy xa bay à?
Ân Viêm tạm đặt đồ ăn trong tay xuống dĩa, cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó mới nhìn thẳng vào mắt cô, nghiến răng cảnh cáo.
- Em nhớ kỹ cho tôi.
Cho dù em đưa ra bất kỳ điều kiện nào cũng được, ngoại trừ việc li hôn.
Ngoại trừ điều kiện này, nếu em chịu sinh đứa bé này ra, em muốn gì tôi cũng đều đáp ứng em.
Nhìn cô nước mắt ướt đẫm cả mặt thế kia, trong lòng hắn càng khó chịu hơn, đặc biệt còn vô cùng tức giận nữa.
Tại sao cô lại muốn chống đối đến cùng như vậy? Nếu cô chịu nghe lời hắn không phải hắn sẽ không cần đối xử với cô như vậy rồi ư?
Sở Nghinh nghe mấy lời tự suy đoán của hắn thì đột nhiên lại bật cười, vừa nuốt nước mắt ngược trở lại vừa chủ động đưa ra đề nghị khác.
- Là anh đã nói đấy nhé? Thực sự là điều kiện gì anh cũng cho tôi đúng chứ?
Ân Viêm không trả lời mà chỉ gật đầu một cái, kiên nhẫn đợi xem cô sẽ đưa ra điều kiện gì.
Ngay lúc này, Sở Nghinh lại bình tĩnh vô cùng, trái hẳn với dáng vẻ kích động ban nãy.
Cô ngước đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn, nở một nụ cười yếu ớt thê lương, mấp môi nói ra từng câu chữ một.
- Tôi muốn biết anh ta là ai.
Điều kiện này của cô đúng là một đòn rất nặng đánh vào tâm lí của Ân Viêm.
Hắn không ngờ cô lại đưa ra điều kiện này.
Điều kiện này có vẻ như cũng đang làm khó hắn rồi.
Bởi vì đây chính là trò chơi mà hắn đã thiết kế ra ngay từ đầu, một khi cho cô biết thân phận thực sự của đàn ông trong tưởng tượng của cô cũng đồng nghĩa với việc trò chơi này chính thức kết thúc.
Tất cả những việc còn lại hắn có thể làm cho Ân Tiêu cũng không còn gì nữa.
Thấy hắn đứng hình ra như vậy, Sở Nghinh vẫn tưởng rằng hắn nghe không hiểu nên còn tốt bụng giải thích cặn kẽ hơn.
- Tôi muốn biết người đàn ông mà anh tìm cho tôi rốt cuộc là ai.
Tôi muốn biết mặt mũi anh ta, thân thế của anh ta.
Không những vậy, tôi còn muốn gặp anh ta.
Gặp anh ta trong trạng thái tỉnh táo và hai mắt có thể mở to mà nhìn thật rõ.
- Anh cứ chọn đi.
Muốn có đứa bé này, hoặc là li hôn, hoặc là cho tôi biết anh ta là ai.
Có lẽ từ trước đến giờ Ân Viêm đã quen với việc chủ động ép người khác làm theo ý mình, đây là lần đầu tiên mà hắn rơi vào thế bị động như vậy.
Chiêu này của Sở Nghinh đúng là khá cao tay, nhưng như thế thì sao chứ, trong hai lựa chọn này, hắn chẳng muốn chọn cái nào cả.
Khôi phục lại dáng vẻ thưa thái bình thản, hắn khẽ bật cười một tiếng, theo thói quen đưa tay qua vén lọn tóc che trước mí mắt