Người hầu bị Ân Viêm ra lệnh kéo ra ngoài kia không cần đoán nhiều cũng biết nhất định sẽ bị đuổi việc rồi, bây giờ chỉ còn một chút thời gian để thu dọn đồ đạc rời đi nữa thôi.
- Cam tâm tình nguyện bị đuổi đi như vậy à?
Canh đúng lúc không còn ai đi qua nên Tô Phỉ Thúy mới tìm tới nói chuyện riêng với cô gái sắp cuốn gói ra đi.
Người làm đó bị sự xuất hiện bất ngờ của Tô Phỉ Thúy dọa cho một phen, nhất thời hoảng loạn không biết nên đối diện như thế nào, nhưng trước tiên vẫn cúi chào trước.
- Tô tiểu thư, cô có chuyện gì sao?
Tô Phỉ Thúy cười cười, đi vòng qua bên cạnh chị ta rồi ngồi xuống giường rất tự nhiên, lại còn vừa cầm mấy món đồ cá nhân của chị ta lên ngắm nghía vài cái rồi ném trả lại.
- Công việc ở đây không phải ai cũng có thể có được.
Người được tuyển chọn vào Đế Cư này không phải có thể nói bất đắc dĩ phải tự ý làm liều.
Chắc chắn là phải có phương án dự phòng hoặc ai đó đã lót đường sẵn rồi mới làm ra chuyện như thế này được.
Nghe từng câu từng chữ mà Tô Phỉ Thúy nói, cô người làm kia run rẩy không dám thở mạnh, còn nghe rõ từng tiếng tim đập của mình, tay chân cũng lạnh run cả lên vì người đối diện nói câu nào cũng là đang vạch trần chị ta, nhưng chưa đến tận giây phút cuối thì vẫn không thể thừa nhận thẳng được.
- Tô tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì cả.
Nếu cô không có chuyện gì thì mời cô đi cho, tôi còn phải thu dọn đồ đạc nữa.
Trước thái độ cứ giả vờ rồi né tránh đó của chị ta, Tô Phỉ Thúy ngược lại lại vô cùng nhẫn nại, cùng chị ta chơi trò trốn tìm đến cùng.
- Đã đến nước này rồi cô còn có gì để trốn nữa.
Nếu như tôi nói tôi có cách giúp chị tiếp tục ở lại đây làm việc thì sao?
Cứ nói một câu là cô ta lại dừng lại để quan sát xem phản ứng của người làm kia, thấy chị ta vẫn nhất quyết im lặng nên cô ta lại tiếp tục nói.
- Chắc cô không nghĩ là đến chỗ của Phong Dực sẽ tốt hơn ở đây chứ? Tôi lại chẳng tin đâu, ai mà không biết Phong Dực là loại người thế nào.
Phụ nữ trong mắt anh ta nếu không phải giẻ lau chân thì cũng là công cụ giải tỏa sinh lí, nếu chỉ như vậy thì cũng có thể cắn răng chịu đựng cho qua, nhưng anh ta còn b3nh hoạn bi3n thái hơn như vậy.
Mặc dù là bạn thân nhưng anh ta khác Viêm một chỗ, chính là Phong Dực ăn tạp, anh ta không có tiêu chuẩn, chỉ cần là phụ nữ và chỉ cần đúng lúc anh ta muốn giải quyết thì cho dù là ai cũng đều dùng được.
Hơn nữa còn một chuyện thú vị hơn đó là anh ta có thể đem phụ nữ làm vật nuôi là tùy ý sỉ nhục.
Một kẻ nguy hiểm như vậy, cô thực sự muốn đến gần à?
Sau khi Tô Phỉ Thúy nói xong, phòng tuyến cuối cùng trong lòng của cô người làm kia cũng dần dần sụp đổ, để lộ không biết bao nhiêu sơ hở.
- Tô tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì cả.
Sao cô lại kéo cả Phong thiếu vào như vậy chứ.
Thấy chị ta vẫn kiên quyết phủ nhận đến cùng, Tô Phỉ Thúy chỉ nhếch môi cười nhẹ một cái sau đó tiếp tục vờn chị ta.
- Cô muốn giả ngốc, vậy tôi cũng không cần làm việc dư thùa nữa.
Nếu như sau khi đến chỗ của Phong Dực rồi mà có hối hận thì cũng đừng hối tiếc vì không chịu thừa nhận ngay lúc còn có cơ hội.
Nếu nói không phải bị những lời này của Tô Phỉ Thúy lay chuyển thì chính là nói dối, người phụ nữ do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng đã đưa ra quyết định của mình rồi.
- Tô tiểu thư, cô thực sự có cách giúp tôi ư? Tôi nhận chỉ thị của Phong thiếu cũng vì nhất thời gặp chút khó khăn mà thôi, chứ tôi không muốn đến chỗ ngài ấy chút nào.
Tôi chỉ muốn tiếp tục ở lại Đế Cư thôi, Tô tiểu thư, cô giúp tôi được không?
Rốt cuộc con mồi cũng đã vào tròng, mặc dù trong lòng đang rất đắc ý nhưng Tô Phỉ Thúy cũng không thể để quá lộ liễu, điềm nhiên đưa ra ý chí thương lượng với người phụ nữ.
.
ngôn tình hay
- Rất đơn giản, thay vì nhận thêm Phong Dực là ông chủ thì cô chuyển sang làm việc cho tôi.
Bởi vì mục tiêu của anh ta và tôi cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Tóm lại khi nào tôi cần cô ra tay với Sở Nghinh thì cô bắt buộc phải nghe theo lời của tôi.
Nếu làm được thì tôi sẽ giúp cô tiếp tục ở lại Đế Cư, còn không thì cứ tiếp tục thu dọn đồ đạc của cô rồi đi khỏi đây thôi.
Lại lần nữa đợi chị ta do dự một lúc mới đưa ra quyết định sau cùng, Tô Phỉ Thúy có vẻ còn nhẫn nại hơn vừa rồi nữa.
- Tôi cũng không phải người rảnh rỗi có thể đứng đây phí hoài thời gian mãi.
Cứ coi như lòng tốt của mình đến không đúng chỗ vậy.
Chỉ cho đối phương đúng thời gian một phút để suy nghĩ, không cần biết chị ta suy nghĩ đến đâu nhưng rõ ràng có thể thấy Tô Phỉ Thúy phải nắm chắc được quyền chủ động rồi mới dám hành động kiên quyết như thế này.
Quả nhiên khi cô ta vừa đi được vài bước thì người phụ nữ ở phía sau đã gọi cô ta đứng lại.
- Khoan đã, Tô tiểu thư, tôi đồng ý.
Cô giúp tôi ở lại đây đi.
Bước chân của Tô Phỉ Thúy đã khựng lại, cô ta nhếch môi cười khẩy một cái vô cùng hài lòng, đợi một lúc rồi mới quay mặt lại đối diện với chị ta.
Người phụ nữ thấy cô ta có vẻ đã đồng ý giúp mình nên mới tung ra thêm một chiêu bài cuối cùng.
- Tô tiểu thư, thực ra còn một lí do nữa mà tôi mới đồng ý làm theo lời của Phong thiếu.
Tô Phỉ Thúy nghe vậy mà không nói gì, chỉ im lặng nhìn chị ta, ý bảo chị ta tiếp tục nói.
- Tô tiểu thư, tôi nghi ngờ đứa bé trong bụng của phu nhân không phải là của tiên sinh.
Thông tin này đối với Tô Phỉ Thúy đúng là quan trọng hơn bất kỳ thông tin nào, cô ta còn tưởng mình lãng tai mà nghe nhầm nên phải xác nhận lại hai lần mới chắc chắn.
- Cô nghi ngờ? Chẳng lẽ Sở Nghinh có gì bất thường sao?
Người phụ nữ nhìn trước ngó sau, xác nhận không có ai ở xung quanh mới dám nói tiếp cho Tô Phỉ Thúy nghe hết tất cả những gì mình biết.
- Không phải chỉ có mỗi mình tôi nghi ngờ đâu, người làm trong Đế Cư này cũng không ít người nghi ngờ giống tôi.
Mấy lần tôi đều nghe được hai vợ chồng họ cãi nhau, mà trong cuộc tranh cãi đó thường xuyên nhắc đến một người đàn ông.
Lần gần nhất đây, chính miệng phu nhân đã nói người đàn ông kia mới là cha của đứa bé trong bụng.
Phu nhân liên