Lục Thần Duệ khẽ thở dài rồi đáp: “Nếu đã quên hết rồi vậy thì đừng nhớ đến nữa, chẳng phải cô kêu đói sao tôi mang thức ăn vào cho cô rồi nè mau qua ăn đi”.
Hàn Vân Hy gật đầu bước qua ngồi xuống trước khay thức ăn thơm phưn phức chỉ cần nghe mùi thôi là đã thấy thèm lắm rồi, cô cầm lấy một cái đùi gà ăn vội nuốt vội.
Lục Thần Duệ đưa ly nước đến cho Hàn Vân Hy: “Ăn từ từ thôi, tất cả đều là của ai không ai dành hết”.
Hàn Vân Hy chăm chú ăn từng món mà Lục Thần Duệ mang vào vẻ mặt của cô rất bình thản không nhuốm chút muộn phiền nào cũng chẳng cần phải giữ hình tượng kỹ cương phép tắc gì hết.
Có lẽ mất hết ký ức cũng không phải là chuyện xấu bởi vì những chuyện không vui đều có thể bỏ qua để bắt đầu một cuộc sống mới.
“Cô có dự tính gì không?”.
Hàn Vân Hy ngơ ngác rồi rủ mắt: “Tôi không nhớ mình là ai đến từ đâu cũng chẳng biết trước đó mình là người như thế nào hết, tôi không biết dự tính cái gì nữa”.
Lục Thần Duệ đứng dậy rồi nói: “Để từ từ rồi quyết vậy”.
Lục Thần Duệ sắp xếp cho Hàn Vân Hy ở cùng phòng với Vân Hạ vì dù sao con gái ở với nhau vẫn thuận tiện hơn.
Vân Hạ tính cách tuy hơi nhây một chút nhưng là một sát thủ chuyên nghiệp để Hàn Vân Hy ở chung với cô để Vân Hạ thuận tiện canh chừng Hàn Vân Hy đang giả vờ mất trí nhớ để điều tra tổ chức.
Lục Thần Duệ đích thân ra lệnh cho thân tín ở thành phố Phi Bạch tiếp tục đều tra xem động tĩnh bên Ngự gia và Hàn gia, anh nhận được tin báo mỗi ngày.
Từ sau khi biết tin Hàn Vân Hy đã hy sinh giữa biển Hàn gia vẫn chưa có động tĩnh gì hết, tuy nhiên Phương Tịnh Nhã và Hàn Ngọc Hân hình như không có cái gì đó gọi là buồn khi nghe tin người thân mất.
Phương Tịnh Nhã và Hàn Ngọc Hân có ra ngoài gặp riêng Dư Hồng ăn tối ở một nhà hàng sang trọng có phòng bao riêng chỉ tiếc là căn phòng này đã được gắn camera ẩn nhưng họ không hay biết.
Lục Thần Duệ xem file ghi hình và cả ghi âm gửi qua mail riêng của mình trên laptop.
Vừa mới gặp nhau Hàn Ngọc Hân đã vui mừng reo lên với Dư Hồng rằng: “Bác gái Hàn Vân Hy đã bỏ mạng trên biển rồi xem như ông trời có mắt nhổ bỏ cái gai trong mắt mẹ con nhiều năm qua còn tạo cơ hội để con và anh Lãng đến bên nhau nữa”.
Dư Hồng nghênh mặt lên đáp: “Chẳng có ông trời nào giúp con đâu là bác đã nhờ anh trai của bác Dư Chí đẩy con nhỏ đó vào quỷ môn quan đấy chứ”.
Phương Tịnh Nhã có chút thản thốt trong lòng: “Ngự phu nhân tôi tưởng chuyện Vân Hy gặp trên biển chỉ là tai nạn thôi chứ?”.
Dư Hồng liền nở nụ cười độc ác trên môi: “Sao có thể chứ ngay từ đầu tôi đã không muốn đứa con gái đó trở thành con dâu của tôi rồi, tôi biết chị đã chịu đựng rất nhiều năm qua khi phải nuôi con riêng của chồng là Hàn Vân Hy xem như tôi giúp chị nhổ bỏ cái gai trong mắt đi”.
Phương Tịnh Nhã nhất thời thở dài: “Tôi đúng là rất căm thù Hàn Vân Hy thôi thì xem như nó đoản mệnh đi”.
Hàn Ngọc Hân tỏ vẻ cảm kích Dư Hồng: “Bác gái cũng may là có bác thần thông quản đại mới có thể tiễn Hàn Vân Hy ra khỏi cuộc sống của chúng ta, nó chết rồi thì tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc”.
Dư Hồng đưa tay vuốt tóc của Hàn Ngọc Hân: “Con dâu của Ngự gia phải xuất thân là dòng dõi chính thống môn đăng hộ đối không thể tùy tiện đón một đứa con ngoài giá thú về được, ngay từ đầu bác đã chấm con trở thành con dâu của bác rồi…hơn nữa người ban đầu mà Ngự gia gia hứa hôn với Hàn Vân Hy là Ngự Hi Huyền giờ