Nghe Hàn Vân Hy nói vậy tất cả mọi người đều ngẩn tò te, Lục Thần Duệ như tìm thấy ánh nắng mặt trời sau những ngày đầy giông bão trong cuộc đời vậy, lúc nãy anh còn tưởng rằng mình đã cứu lầm người rồi nữa chứ.
“Vậy mà vừa rồi tôi tưởng là cô sẽ cho tôi một viên kẹo đồng vào huyệt thái dương đó chứ” Lục Thần Duệ mỉm cười tựa như gió xuân trên môi.
Hàn Vân Hy nghĩ gì đó rồi lên tiếng giải thích với Lục Thần Duệ: “Vân Hạ sư tỷ nói, thủ lĩnh là người cứu mạng tôi còn chăm sóc vết thương cho tôi nên có ơn tái sinh, trước đó tôi là người như thế nào tôi không biết nhưng mà tôi biết thời điểm hiện tại người đối xử với tôi tốt nhất là anh cho nên tôi không muốn người khác làm anh bị thương”.
Lúc này Vân Hạ mới sang thì thầm với Lục Thần Không: “Bây giờ anh thấy là bản thân mình quá đa nghi chưa hả? Mấy ngày qua tiếp xúc với Vân Hy muội thấy cô ấy vốn tình tình lương thiện sẵn tiện cài cắm vào đầu cô ấy hình tượng đẹp của thủ lĩnh nhà mình một chút đó, với lại theo cảm nhận của muội thì Vân Hy quả thật là đã mất hết ký ức rồi”.
Lục Thần Không vẫn không có cái nhìn thiện cảm về Hàn Vân Hy: “Bây giờ Hàn Vân Hy mất hết ký ức cho nên mới xem thủ lĩnh là người đối xử với mình tốt nhất, mất trí nhớ rất khó có thể nói trước…ngộ nhỡ một ngày nào đó cô ta nhớ lại hết cả, chính chúng ta đã giết từng đồng đội của cô ta trên biển hại cô ta rớt xuống biển mất hết ký ức thì cô ta cũng sẽ làm như tình huống vừa rồi mà thôi báo thù rửa hận đó”.
“Nhưng mà vừa rồi anh không nhìn thấy sao nhìn Vân Hy cầm súng rất hời hợt tùy tiện nhưng chỉ cần cô ấy nhắm một cái liền có thể bắn trúng mục tiêu trong chớp mắt, chẳng những vậy còn bắn được hai tay hai súng trong tổ chức của chúng ta vẫn chưa có ai đạt được trình độ thượng thừa như vậy, nếu để cô ấy đầu quân cho Tartarus thì chẳng phải chúng ta có thêm một tinh anh hay sao”.
Lục Thần Không nhíu mày: “Cô ta càng tài giỏi thì càng không nên thu nạp vào tổ chức muội cứ hùa theo thủ lĩnh thì cũng có ngày Tartarus bị tiêu diệt bởi một cô gái cho mà xem, Hàn Vân Hy càng tài giỏi thì càng là mối đe dọa lớn của chúng ta nếu như sau này cô ấy phục hồi ký ức trở về phục vụ quân đội thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn cho xem”.
Vân Hạ bĩu môi: “Muội mặc kệ trong tổ chức chẳng có bao nhiêu nữ hết mấy người kia cũng không phải gu của muội, muội cảm thấy rất thích Hàn Vân Hy muốn cô ấy trở thành bạn của muội”.
Lục Thần Không tức đến nghẹn họng: “Vân Hạ sao muội không chịu trưởng thành gì hết vậy hả là hộ pháp phải có trách nhiệm khuyên can khi thủ lĩnh đi sai đường”.
Vân Hạ bỏ đi về phía của Hàn Vân Hy rồi vỗ vai cô một cái: “Vân Hy bắn hay lắm đúng là làm tỷ được mở rộng tầm mắt nha”.
Hàn Vân Hy mỉm cười đáp: “Cũng chẳng biết tại sao muội cảm thấy loại vũ khí này cầm khá quen tay chỉ là thuận tiện phát huy thôi”.
Lục Thần Duệ thầm nghĩ trong đầu “Cái gì mà quen tay chứ em vốn là một thiện xạ có tiếng của học viện quân đội còn gì”.
Đám người Black Eyes tỏ vẻ giận dữ bọn chúng quay sang nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh mắt đỏ ngầu, một tên lên tiếng quát: “Một con nhóc miệng còn hôi sữa mà dám ra tay sát hại đại ca hôm nay chúng ta nhất định nợ máu phải trả bằng máu”.
“Đoàng”.
Tên kia vừa dứt lời đã bị một đạn bay tới ghim thẳng vào đầu, máu chảy xuống từ trán của hắn qua mấy giây hắn khụy chân gục xuống đất.
Lục Thần Duệ đứng tiêu soái thổi nhẹ làn khói trắng vừa bay ra khỏi nòng khẩu