Vân Lan chạy thục mạng để ra khỏi khu vực hỗn tạp ở phía Đông của thành phố S.
Peter, cô vừa chạy vừa thở dốc mà còn vừa sợ hãi đám người kia sẽ đuổi theo, trong đầu cô còn tưởng tượng cảnh Hàn Vân Hy bị đám người kia ức hiếp bắt nạt nên vô cùng bối rối.
Trong lúc hoảng loạn Vân Lan lao vào đầu xe của một chiếc Limousine màu đen trên đường phố, cũng may chiếc xe thắng kịp lại nên lực va đập không lớn Vân Lan ngã xuống đường nhưng chỉ là xây xát nhẹ ngoài da không bị thương nặng.
Đang lòm còm chống tay ngồi dậy thì Vân Lan nghe tiếng nói quen thuộc của Vân Hoàng vang lên: “Trời, Vân Lan sư tỷ chạy đi đâu mà gấp thế, xém chút nữa là hại đệ gây ra tai nạn luôn rồi”.
Vân Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Hoàng đang đứng thì mừng như vừa trúng số cô vội vã đứng dậy thở phào nhẹ nhõm: “Lần này được cứu rồi”.
Vân Hoàng ngớ người ra: “Cái gì mà được cứu chứ?”.
Vân Lan chỉ tay về hương Đông của thành phố S.
Peter: “Hàn Vân Hy đang bị bọn côn đồ của bang Yamamoshi bao vây ở hướng đó, đệ mau giúp tỷ cứu cô ấy đi”.
“Tại sao Vân Hy lại bị bọn côn đồ của bang Yamamoshi bao vây vậy hả? giọng nói của Lục Thần Duệ âm lãnh vang lên.
Vân Lan quay người lại thì thấy Lục Thần Duệ đang nhìn cô bằng đôi mắt diều hâu sắc bén lạnh lùng.
Lục Thần Không đứng phía sau của Lục Thần Duệ ra hiệu cho Vân Lan đừng nói nữa vì kế hoạch sắp thành công đến nơi rồi.
Lục Thần Duệ nhíu mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi hỏi là tại sao Vân Hy lại bị bọn côn đồ của bang Yamamoshi bao vây?”.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Thần Duệ, Vân Lan nhất thời không rét mà run giọng yểu xìu lên tiếng: “Chuyện là…”.
“Là sao hả?”.
Lục Thần Duệ quát lớn một cái làm cho Vân Lan giật bắn cả người nhất thời không nói nên lời.
Lục Thần Không lên tiếng nói đỡ cho Vân Lan: “Thủ lĩnh à bình tĩnh trước đã chắc là cô gái kia lại cãi lời Vân Lan tự mình đi tới khu vực hỗn tạp của S.
Peter chứ gì”.
Lục Thần Duệ vẫn bỏ ngoài tai những lời mà Lục Thần Không nói, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Vân Lan làm cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vân Lan lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Lục Thần Duệ bằng ánh sợ hãi: “Là tôi đưa Hàn Vân Hy đến khu vực đó”.
Lục Thần Duệ không nói không rằng mà bỏ đi chạy một mạch thẳng về hướng phía đông của S.
Peter luôn, bởi vì đường phố ở khu vực này rất nhỏ lại ngoằn nghèo chiếc Limousine của anh sang trọng của anh khó mà di chuyển qua lọt các ngóc ngách này.
Vân Hoàng cũng vội chạy theo phía sau của Lục Thần Duệ để đi cứu Hàn Vân Hy, Vân Hạ thì tức giận nhìn Vân Lan bằng ánh mắt đỏ ngầu: “Đáng lẽ ra ngay từ đầu tôi nên nghĩ đến đây chính là mưu kế bẩn thỉu của cô khi cố tình đề cử tôi đi cùng thủ lĩnh”.
Khóe mắt của Vân Lan đỏ hoe lên, cô cũng hối hận lắm rồi mà hết người này đến người kia trách mắng: “Tôi biết là tôi sai rồi nhưng bây giờ dù cô có đứng đây chửi tôi thì cũng có giúp ích gì được cho Hàn Vân Hy đâu, cô có giỏi thì đi cứu cô ấy về đi rồi muốn làm gì tôi cũng được hết”.
“Nếu Vân Hy có mệnh hệ nào tôi nhất định không bỏ qua cho loại phụ nữ độc ác như cô đâu” Vân Hạ nói rồi vội chạy đi.
Lục Thần Không quay sang nhìn Vân Lan bằng ánh mắt thất vọng: “Cô bị sao vậy hả Vân Lan chỉ cần Hàn Vân Hy bị đám côn đồ đó bắt đi thì chúng ta có thể an ổn mà sống tiếp rồi”.
Vân Lan lắc đầu nước mắt rơi xuống: “Tôi tính kế cô ấy nhưng trong lúc hiểm nguy cô ấy vẫn ra tay cứu tôi, Vân Lan này sống không thích nợ ai hết đặc biệt là ân tình cho nên tôi không thể trơ mắt nhìn Hàn Vân Hy bị đám côn đồ đó hành hạ được”.
Hàn Vân Hy dùng súng bắn những kẻ tấn công cô nhưng đạn có giới hạn cô