Cát mỗi lúc một lún sâu hơn nữa lại có xu hướng lan rộng ra, Hàn Vân Hy thấy không ổn liền gào lên với Lục Thần Duệ: “Mau bỏ tay em ra đi nếu không cả hai sẽ cùng chết đấy Lục Thần Duệ”.
Sắc mặt của Lục Thần Duệ vẫn kiên trì, tay anh vẫn nắm chặt lấy sợi dây thừng không chịu buông ra dù tay anh đã rướm máu rồi, anh nhìn cô rồi lạnh giọng lên tiếng: “Hàn Vân Hy nếu hôm nay mà em xảy ra chuyện gì anh nhất định cho nổ tung hết cả cái kim tự tháp này ra”.
Hàn Vân Hy cau mày: “Làm như vậy cũng đâu được ích lợi gì…mau buông tay ra nếu không cả hai sẽ cùng chết đó, hơn nữa bây giờ nó cũng sắp nổ tung hoặc là bị nhấn chìm trong biển cát rồi còn gì”.
Vẻ mặt của Lục Thần Duệ ngông cuồng vô cùng: “Chỉ cần là anh muốn em sống thì ai cũng hòng cướp lấy mạng của em đi hết”.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Lục Thần Duệ trái tim của Hàn Vân Hy lại bị rung động thêm lần nữa, ngay lúc này đây cô cảm thấy ấm áp và bình yên đến lạ mặc dù đang phải đối mắt với sinh tử cận kề.
“Lục Thần Duệ…nếu có thể rời khỏi đây chúng ta kết hôn đi”.
Lục Thần Duệ ngạc nhiên ra mặt, anh đứng yên bất động trong vài giây: “Em vừa nói gì vậy anh nghe không rõ Vân Hy?”.
Hàn Vân Hy gào lên: “Lục Thần Duệ…nếu có thể rời khỏi đây chúng ta kết hôn đi”.
Gân xanh trên trán của Lục Thần Duệ nổi lên, anh cau mày: “Này Hàn Vân Hy em cảm thấy đây là lúc thích hợp để nói chuyện này sao?”.
Hàn Vân Hy gật đầu: “Em cảm thấy không còn lúc nào thích hợp để nói chuyện này hơn nữa đâu, anh có đồng ý kết hôn với em không hả?”.
Lục Thần Duệ cong môi lên mỉm cười đáp: “Được, nếu có thể sống sót rời khỏi đây anh sẽ kết hôn với em nhất định cho em một hôn lễ hoành tráng cả đời khó quên, còn nếu chúng ta không may mắn sống sót rời khỏi đây vậy thì…cùng làm một đôi vợ chồng ở chốn hoàng tuyền đi”.
Nước mắt của Hàn Vân Hy rơi xuống, mọi thứ trong mắt cô nhòe đi kể cả hình ảnh của Lục Thần Duệ…trên thế giới này ai cũng sợ anh hết nhưng đâu ai biết anh là người ấm áp tốt đẹp đến cỡ nào.
Hàn Vân Hy thổn thức gào lên: “Lục Thần Duệ…gặp anh là điều tốt đẹp nhất đời em”.
Trái tim băng giá của Lục Thần Duệ đang đua nhịp trong lòng ngực trái, đối với anh mà nói Hàn Vân Hy cũng chính là điều tốt đẹp nhất mà ông trời dành để an ủi cuộc đời chứa đựng đầy thù hận của anh.
Lục Thần Duệ khẽ nở nụ cười trên môi: “Hàn Vân Hy… gặp em là điều tốt đẹp nhất đời anh”.
Qua một lúc cơn chấn động không còn nữa, hố cát mà Hàn Vân Hy rơi xuống cũng dừng lại không lún xuống nữa nhưng nửa người của cô chìm trong cát.
Lục Thần Duệ biết cát đã hết lún liền bước tới để kéo Hàn Vân Hy lên, vì cát đã nuốt chửng nửa thân dưới của cô nên Lục Thần Duệ phải dùng tay không đào cát lên để cô có thể ra ngoài được cho nên hai bàn tay đều rướm máu trầy xuốc, hai người cũng chật vật một lúc mới thoát ra khỏi cái hố cát khủng lồ đó.
Thoát khỏi hố cát lún Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy vội chạy thật nhanh theo một cầu thang bằng đá dẫn lên mặt đất, nơi mà họ đến không thông ra sông Nile mà là một điện thờ đã cũ.
Lúc chạy chỗ an toàn bên trong điện thờ rồi, Hàn Vân Hy liền ôm chầm lấy Lục Thần Duệ đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Nếu không có anh thì kiếp này của em coi như xong rồi, cảm ơn anh vì đã không bỏ lại em một mình”.
Lục Thần Duệ đưa hai tay lên ôm lấy Hàn Vân Hy vào lòng anh dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô rồi lên tiếng: “Đồ ngốc, lúc đối mặt với nguy hiểm em cũng đã không bỏ lại anh một mình còn gì”.
Vượt qua nguy hiểm cận kề sinh tử mới tìm thấy chân ái