Đối mặt với những lời chấp vấn nặng nề của Hàn Vân Hy, Lục Thần Duệ không nói ra sự thật là vì bảo vệ cô nên lúc đó mới mang cô rời khỏi thành phố Phi Bạch, anh không muốn Hàn Vân Hy bị sốc khi biết kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau muốn lấy cái mạng nhỏ của cô nên chọn cách nói dối thêm lần nữa.
Lục Thần Duệ lạnh giọng lên tiếng: “Như em đã nói đó anh chính là cố tình cứu em để biến em thành một sát thủ làm việc cho Tartarus, người trong quân đội đúng là tốt thật không cần huấn luyện nhiều nhưng vẫn giỏi hơn những người khác”.
Vẻ mặt của Hàn Vân Hy tràn đầy sự thất vọng, cô lắc đầu không muốn chấp nhận đây là sự thật: “Anh thật sự làm như vậy hay sao?”.
Lục Thần Duệ nhướng mày: “Hàn Vân Hy em đã không còn đường lui nữa rồi, em cảm thấy mình xứng đáng tiếp tục làm việc cho quân đội hay sao, em nghĩ rằng với tất cả những chuyện đã xảy ra vị hôn phu đó của em sẽ chấp nhận em hay sao”.
Lục Thần Duệ đặt hai tay lên vai của Hàn Vân Hy rồi nói tiếp: “Không đâu Vân Hy à, đối với tất cả bọn họ em vốn là một người đã chết rồi sẽ không ai đón nhận em nữa lần nữa đâu”.
“Tại sao anh phải làm vậy chứ? Sao lúc đó anh không giết tôi đi hả?” ánh mắt của Hàn Vân Hy nhìn Lục Thần Duệ chất chứa đầy sự căm phẫn.
Lục Thần Duệ cong môi lên mỉm cười rồi đáp: “Giết em thì anh đâu có một sát thủ tài ba như hiện nay”.
Hàn Vân Hy gật đầu chấp nhận: “Được rồi cứ cho là anh muốn biến tôi thành một thứ vũ khí phục vụ cho Tartarus đi cũng không sao nhưng tại sao anh lại lừa gạt tình cảm của tôi hả?”.
Lục Thần Duệ cau mày: “Anh lừa gạt tình cảm của em khi nào chứ? Mỗi lần anh lấy mạng mình ra cứu em chính là lừa gạt tình cảm của em hay sao Hàn Vân Hy?”.
Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn Lục Thần Duệ bằng ánh ngấn lệ kèm theo sự thất vọng: “Đến giờ phút này rồi chúng ta ngửa bài luôn đi, chẳng phải anh nói yêu tôi chỉ vì tôi và người vợ quá cố của anh có những nét giống nhau hay sao?”.
“Vợ quá cố nào chứ? Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả Hàn Vân Hy? Từ đầu tới cuối người con gái duy nhất mà anh giao cả trái tim và muốn cùng nắm tay đi hết cuộc đời này chỉ có mình em mà thôi” Lục Thần Duệ lên tiếng giải thích.
Hàn Vân Hy lên tiếng chấp vấn: “Vậy Ngọc Thanh Nhi là gì của anh hả? Tại sao trên bia mộ của cô ấy có khắc dòng chữ “Vợ của Lục Thần Duệ”, anh giải thích sao về chuyện này đây hả? Tôi là tận mắt nhìn thấy ngôi mộ đó làm sao có thể là giả được đây hả Lục Thần Duệ”.
Tất cả mọi người tham dự hôn lễ lúc này mới ngẩn tò te ra, thì ra người vợ quá cố của Lục Thần Duệ mà Hàn Vân Hy vừa đề cập đến chính là Ngọc Thanh Nhi, ai trong tổ chức cũng biết là cô đang hiểu lầm anh thật rồi nhưng không thể lên tiếng nói giúp được.
Vì có một vị trưởng bối của Tartarus còn sống và đến tham dự lễ cưới của Lục Thần Duệ nên không ai dám nói ra lý do mà anh lại khắc lên mộ của Ngọc Thanh Nhi dòng chữ “Vợ của Lục Thần Duệ” hết.
Vân Hạ liền bước lên kéo tay của Hàn Vân Hy một cái: “Vân Hy à, tỷ không biết lý do vì sao muội lại biết đến chuyện của thủ lĩnh và Ngọc Thanh Nhi nhưng mà tỷ tin tình cảm mà anh ấy dành cho muội làm thật đó”.
Lục Thần Không biết tình cảm mà Lục Thần Duệ dành cho Hàn Vân Hy vô cùng sâu đậm, anh quả thật không muốn nhìn thấy em trai của mình đau khổ nên lên tiếng nói vào: “Vân Hy à, Ngọc Thanh Nhi chẳng qua chỉ là một người đã chết cô hà tất phải so đo tính toán làm gì chứ, hiện tại thì Lucifer chỉ yêu mình cô thôi chúng ta sống phải trân trọng hiện tại nhìn lại quá khứ cũng không thay đổi được gì hết”.
Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn Lục Thần Không rồi lên tiếng xéo sắc với anh: “Lục Thần Không chẳng phải ban đầu anh rất sợ tôi và Lục Thần Duệ đến với nhau hay sao hả? Tôi là thiếu tá