Lục Thần Duệ đưa tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi tuyệt vọng rõ rệt, qua vài giây anh cau chặt tâm mi tức giận dùng chân đá đổ cái bàn để những chiếc ly thủy tinh được chuẩn bị sẵn để rót rượu champage lúc cử hành hôn lễ.
Tiếng ly thủy tinh vỡ vang tung tóe trên sàn cộng thêm sắc mặt tối sầm, con người âm lãnh, đôi mắt đỏ ngầu cùng thần thái tức giận như bão cấp 9 sắp kéo đến trên mặt của Lục Thần Duệ làm cho tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía đứng yên tại chỗ không dám thở mạnh càng không dám nói lời nào khuyên can anh hết.
Lục Thần Duệ đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người có mặt trong phòng hôn lễ rồi lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Cmn, rốt cuộc là người nào đưa tờ báo cũ đó cho Vân Hy còn dám nói chuyện liên quan đến mộ của Ngọc Thanh Nhi cho cô ấy biết hả?”.
Tất cả đều im lặng cúi đầu không dám hó hé gì hết bởi vì ai cũng biết một khi Lục Thần Duệ đã điên lên rồi thì cái gì cũng có thể làm ra được.
Giọng nói tức giận của Lục Thần Duệ quát lên một lần nữa: “Tôi hỏi một lần cuối rốt cuộc là kẻ nào cố tình phá hỏng ngày đại hôn của tôi hả?”.
Qua vài giây cũng không có ai dám lên tiếng, Lục Thần Duệ nhếch môi mỏng mỉm cười âm lãnh rồi gật đầu lên tiếng nói tiếp: “Được lắm, không ai nhận hết đúng không? Châm ngôn sống của tôi là giết lầm hơn bỏ sót nếu hôm nay không ai đứng ra nhận trách nhiệm về chuyện này hết cũng được thôi, tôi sẽ khiến cho lễ đường này trở thành một nơi đồ sát máu chảy thành sông để tuẩn táng những kẻ phá hôn lễ của tôi cùng mối tình vừa mới bị giết chết đó”.
Tất cả mọi người nghe vậy đều hoang mang, bên dưới bắt đầu xôn xao lên: “Ai có gan làm thì có gan nhận đi chứ để anh em chịu chung thì đúng là quá hèn rồi”.
Vân Lan đứng trong một góc mặt nhất thời xám nghét lại khi Lục Thần Duệ tuyên bố đồ sát hết tất cả cô không ngờ rằng anh có thể vì một Hàn Vân Hy mà tuyệt tình tuyệt nghĩa đến mức này.
Tay của Vân Lan nắm chặt lại thành nắm đấm cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng cô vô cùng lo sợ bây giờ Lục Thần Duệ đang vô cùng tức giận nếu biết kẻ đã làm hỏng lễ cưới của anh chắc chắn anh sẽ khiến kẻ đó chết rất khó coi cho mà xem.
Trong lúc mọi người đang bàn tán nhốn nháo xôn xao chuyện ai là thủ phạm đứng đằng sau phá hỏng lễ cưới của Lục Thần Duệ thì Vân Lan nhân cơ hội đó lặng lẽ lùi lại phía sau tính quay ngườu bỏ trốn.
Lúc Vân Lan đặt tay lên tính mở cửa thì vai của cô bị ai đó giữ lại làm cho cô giật thốt cả mình.
Tiếng của Vân Hạ vang lên: “Vân Lan cô tính đi đâu thế hả?”.
Vân Lan sợ đến xanh mặt: “Tôi…tôi…”.
Vân Lan vừa quay người lại đã nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như một con sói của Lục Thần Duệ đang nhìn mình nên càng run sợ nữa.
Giọng nói âm trầm của Lục Thần Duệ vang lên: “Tôi đang điều tra kẻ làm hỏng ngày đại hôn của tôi còn chưa có kết quả vậy mà cô muốn đi đâu vậy hả Vân Lan?”.
Sắc mặt của Vân Lan tái méc hẳn ra, giọng nói lắp bắp: “Thủ lĩnh…tôi…tôi”.
Vân Hạ lúc này mới lên tiếng phân tích tình hình: “Thủ lĩnh à, theo tôi thấy người cố tình phá hoại ngày đại hôn của anh không ai khác chính là Vân Lan đó”.
Vân Lan liền quay sang nhìn Vân Hạ bằng ánh mắt chán ghét rồi lên tiếng: “Cô dựa vào đâu mà nói như vậy chứ đúng là ngậm máu phun người mà”.
“Tôi ngậm máu phun người hay là cô dám làm mà không dám nhận hả, lúc tôi đến đón Vân Hy thì cô và muội ấy đã biến mất cùng nhau, còn nữa Vân Hy vốn chưa từng đến nghĩa trang riêng của Tartarus thì làm sao mà nhìn thấy được mộ của Ngọc Thanh Nhi chứ” Vân Hạ lên tiếng chấp vấn.
Vân Hoàng cũng tỏ vẻ tán đồng với Vân Hạ: “Tôi cảm thấy lần Vân Hạ nói rất có sức thuyết phục nha, bởi vì Vân Hy và Vân Lan sư tỷ biến mất cùng nhau nên chuyện gì xảy ra trong lúc đó chỉ có Vân Lan sư tỷ mới biết được mà thôi”.
Những người khác cũng đồng tình lên tiếng: “Phải đó chuyện này Vân Lan phải có lời giải thích cho hợp lý mới được”.
Vân Lan đảo mắt nhìn tất