“Gâu…gâu…gâu…”.
Dư Chí nghe tiếng chó sủa vang trời liền kinh hồn bạt vía từ vị trí mà ông đang ngồi có thể nhìn thấy một bầy chó săn hơn 10 con đang lùng sục khắp nơi trong cánh rừng để tìm người.
“E rằng lần này mình khó sống sót rời khỏi nơi đây rồi” Dư Chí thầm nghĩ trong đầu.
Lục Thần Không họp mặt lại với Vân Hạ, Vân Hoàng và Vân Viễn ngay trước mắt của Dư Chí.
Lục Thần Không lên tiếng hỏi: “Có manh mối gì không hả?”.
Vân Hạ và Vân Hoàng lắc đầu: “Mấy con chó cứ tập trung ra đây hết trên đường đi chẳng thấy gì hết”.
Tiếng của Vương Viễn vang lên: “Mọi người qua đây xem đi”.
Tất cả tập trung qua chỗ của Vân Viễn đang đứng thì thấy vết máu rỉ theo đường ở dưới đất, Vân Viễn đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi lên tiếng: “Vết máu còn rất mới chắc chắn là Dư Chí chỉ lởn vởn ở quanh đây thôi mau tìm đi”.
Sắc mặt của Dư Chí tối sầm lại, do quá vội thoát thân mà ông quên mất là vết máu có thể dẫn đường cho kẻ địch tìm thấy mình, ông nhìn lên phía trước là đường lên núi chắc chỉ có leo lên núi mới có cơ hội sống sót trở về.
Dư Chí vừa tính đứng dậy tiếp tục tẩu thoát thì bị nguyên một con chó to lớn từ đằng xa vồ tới cắn vào cổ hắn một cái, cả hai lăn quay ra làm kinh động đến tất cả mọi người đang tìm kiếm.
Ánh mắt của Vân Viễn toát lên vẻ sắc lạnh anh đưa tay huýt sáo một cái thì con chó dừng lại không tấn công nữa: “Cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi Dư Chí”.
Vân Hạ giơ ngón tay cái lên tán thưởng Vân Viễn: “Mấy con chó của Vân Viễn đúng là thông minh và được việc mà”.
Vân Viễn tỏ vẻ tự tin đắc ý đáp: “Còn phải nói sao”.
Lục Thần Không cho hai thuộc hạ áp giải Dư Chí đến trước mặt mình rồi lên tiếng hỏi: “Thật không ngờ có một ngày ngài Bộ trưởng lại rơi vào cảnh này thật là đáng thương làm sao”.
Dư Chí nhìn Lục Thần Không bằng ánh mắt căm hận: “Rốt cuộc là vì cái gì mà mấy người cứ phải đuổi cùng giết tận như thế, nếu mấy người đồng ý quy hàn tôi nhất định sẽ đề bạc tất cả lên vị trí cao không cần phải làm tội phạm bị truy nã nữa”.
Vân Viễn liền nhếch môi mỉm cười lên tiếng: “Tội phạm bị truy nã sao? Không hề đâu ngài Bộ trưởng mà bọn tôi vốn là con dân lương thiện ở thành phố Phi Bạch này đáng lý ra chúng tôi cũng được lên lớn một cách đàng hoàng như bao đứa trẻ khác nhưng không may là gặp phải loại súc sinh như ông nên mới phải đi vào con đường khắc nghiệt này đó thôi”.
Dư Chí nhíu mày: “Cậu nói vậy là ý gì tôi không hiểu?”.
Sắc mắt của Vân Viễn trở nên tức giận, gân xanh nổi đầy trên trán: “Vậy để tôi nhắc lại cho ngài Bộ trưởng nhớ vậy, năm xưa ông và ba tôi Từ Trí Thành vốn là đồng đội của nhau cùng chiến đấu và làm nhiệm vụ nhưng ông vì muốn được thăng chức nên đã hãm hại ba tôi chết một cách oan ức giành hết công lao trên chiến trường, sau đó lại ngang nhiên được thăng thành thiếu tướng khiến cho mọi người ngưỡng mộ, nhưng đâu có ai biết ông là một kẻ bị chó tha mất lương tâm sau khi ông hại chết ba tôi đã đến nhà tôi giả vờ an ủi mẹ tôi sau đó cưỡng bức bà ấy, mẹ tôi vì đau đớn tủi hờn mà tự sát.
Cuộc đời của một đứa bé 6 tuổi vì ông mà trở thành một tấn bi kịch không nơi nương thân một mình phải chật vật để đấu tranh với cuộc sống khắc nghiệt này rồi trở thành một sát thủ như bây giờ đây”.
Nghe Vân Viễn nhắc lại chuyện cũ sắc mặt của Dư Chí tái méc hắn lắc đầu liên tục: “Không thể nào…năm đó tôi đã cho người giết nhà Từ gia rồi những chuyện này đều là bịa đặt”.
Vân Viễn nhếch môi mỉm cười: “Dư Chí ông tính tới tính lui lại để tôi