Phấn phải mất một lúc để chuyển tất cả những thứ trên xe vào trong nhà.
Cô cũng giúp cậu, nhưng căn bản là không giúp được gì nhiều cả.
Làn da lấm tấm mồ hôi của cô còn khiến Phấn khá là mất tập trung.
Lúc Phấn lấy ra bọc quần áo lót, cô rất ngạc nhiên.
Sau lần này thì cô tâm phục khẩu phục cậu thật.
Khi cô đang ướm thử quần áo lên người thì Phấn kể lại rằng cậu kiếm được chúng trong một cửa hàng đồ cổ.
Cô vội vàng nhịn cười.
Đôi vai của cô khi ấy rung lên bần bật, không có cách nào ngừng lại được.
"Đẹp không?" Cô ngắm nghía bộ đồ mặc trên người, sau đó xoay trước mặt cậu một vòng.
Cô đang mặc một bộ lót màu trắng, thiết kế của không giống như trong thời đại của cô nhưng căn bản là khá vừa vặn.
Phấn mang về khá nhiều, nhưng chúng có các kích cỡ khác nhau, không phải là bộ nào cô cũng mặc được.
"Đẹp," Phấn gật đầu.
Cậu ngồi trên ghế, chống tay vào cằm mà ngắm cô thử quần áo.
Cậu phải công nhận rằng cô mặc gì cũng đẹp.
Tuy nhiên cậu cảm thấy cô không mặc thì còn đẹp hơn.
Cô còn thử thêm một vài bộ nữa, nhưng chúng không vừa.
Kết cuộc trong hơn ba mươi bộ đồ lót Phấn mang về cô chỉ chọn ra được ba bộ, còn lại thì đành phải bỏ.
Một số bộ đồ có hình dạng khá là kì cục.
Phấn tò mò bảo cô hãy mặc cho cậu xem nhưng cô vừa nhìn thấy là đã đỏ mặt tía tai không chịu nghe lời cậu.
Phấn lúc cảm thấy rất kì lạ.
Cô có thể khỏa thân trước mặt cậu, nhưng lại xấu hổ khi phải mặc thêm quần áo.
"Anh còn tìm được một thứ nữa rất hay ho." Phấn nói, và lấy từ trong người ra hai chiếc vòng tay màu cam xinh xắn.
"Gì thế?" cô hỏi.
"Đây là một thiết bị định vị, có nó, ở đâu anh cũng tìm được em." Phấn đáp.
Phấn đeo cho cô một chiếc và tự mình cũng đeo một chiếc.
Lúc xỏ vòng vào tay cô gái, cô trêu cậu: "Sao anh không xích em lại?"
Phấn đáp: "Lần trước anh cũng xích em rồi, kết quả là em vẫn chạy đi mất." Thế là cô lại rúc vào ngực của cậu.
Buổi tối hôm ấy cứ thế trôi qua, dài đằng đẵng.
Căn phòng về khuya im lìm, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở.
Trong ánh đèn dầu lập lờ, bàn chân của cô gái bên dưới chiếc ghế khẽ rung động.
Ngón chân cái của cô chống xuống đất, chiếc quần nhỏ màu trắng vẫn đang bị mắc kẹt ở mắt cá chân.
____
Những ngày tiếp theo thì trạm giao dịch đã mở cửa.
Cái trạm giao dịch này nằm gần một vài chỗ trú ẩn, nên căn bản là cũng khá nhiều người lui tới so với các trạm giao dịch khác.
Những kẻ lữ hành bao giờ cũng di chuyển dựa trên mấy cái điểm này.
"Anh trai à, thực sự là không thể thêm sao? Chừng đó lương thực thì sẽ không thể đủ để chúng tôi tới nơi được!" người đàn ông bên ngoài ô cửa kính nói, khuôn mặt méo mó.
"Không thể," Phấn lắc đầu.
"Các người nên cầu mong mình không gặp