Bầu trời chỉ có một màu xanh lam còn chiếc xe sơn bạc thì chạy giữa bạt ngàn mênh mông cát.
Quãng đường trở về từ thành phố trước mặt biển là bảy ngày.
Trong suốt khoảng thời gian này, cô gái vẫn vui vẻ.
Chỉ có đôi khi cô sẽ thẫn thờ bên cạnh cửa sổ, chống tay vào cằm mà nhìn ra bên ngoài.
Đối với chuyện này, Phấn lại không có câu hỏi nào cả.
Nếu xe đang dừng thì cậu sẽ ôm cô, nếu đang chạy thì cậu sẽ tiếp tục giữ nguyên tốc độ.
Cứ thế, họ tiến thẳng về Đầm Xác.
Vào ngày thứ ba thì họ gặp xác sống, chúng chỉ là một nhóm vài con lẻ tẻ nên Phấn cũng chạy vượt qua luôn.
Cô gái ôm chặt lấy cậu khi bánh xe lăn qua một số thứ.
Tới đây đã lâu, nhưng những sinh vật đó vẫn làm cô sợ hãi.
Từ lần đó trở đi Phấn không hành động như vậy nữa.
Một là cậu sẽ đi vòng qua chúng, hai là cậu dừng xe ở một nơi an toàn, sau đó bước xuống và giải quyết sạch sẽ sau đó mới đi tiếp.
Phấn cũng không hề biến thành thứ sinh vật màu trắng kia, có vẻ như nó cần một số điều kiện đặc biệt.
Cô không hề hỏi cậu về việc cậu đã sống sót thế nào, biến đổi ra sao.
Cậu cũng làm điều tương tự với những thắc mắc của cậu về cái thành phố đã bị bỏ lại sau lưng ấy.
Kết quả là lại như cũ, ngoài một cái tên họ chẳng biết gì về nhau.
Chỉ trừ khi những câu hỏi tự nhiên xuất hiện trong câu chuyện của hai người.
Khi đã gần đến cabin thì mới có chuyện xảy ra.
Cô ngồi chống tay bên cửa sổ, nhưng đã được một lúc lâu lắm.
Vừa nãy họ lại nói câu chuyện về vòng đu quay khổng lồ, dường như cô đã nhớ ra được thứ gì đó.
"Em sao thế?" Phấn hỏi.
Cô gái quay lại cười với cậu, nhưng cũng không nói gì cả.
Cô lặng lẽ nằm xuống, gối đầu lên đùi của cậu.
Phấn định nói với cô rằng làm như thế lúc lái xe sẽ nguy hiểm.
Thấy cô buồn cậu lại không nói nữa, chỉ chú ý lái xe cẩn thận hơn.
"Anh dẫn em đi ngắm hoàng hôn được không?" Cô bỗng nhiên nói với cậu như vậy.
Thế là chiếc xe chuyển hướng, tiến thẳng tới chiếc hồ.
Trên mặt hồ màu đen, ánh hoàng hôn hoàn toàn bị nuốt chửng.
Mặt trời lặn xuống trên nền trời đỏ ối, nhưng nửa bên dưới nó chỉ là một màu đen đơn điệu.
Mọi thứ bây giờ nhìn cứ như một bức tranh vẽ dở vậy.
"Xấu quá." Cô đang tựa vào vai cậu, thì thào.
"Ừ." Phấn đồng tình, cậu công nhận là nó xấu thật.
Hai người họ cứ ngồi trên nóc của chiếc xe và tựa đầu vào nhau, cho đến tận khi ánh sáng đã tắt mới chịu quay trở về.
Khi về tới nơi thì trời cũng đã tối.
Cái cabin nằm giữa sa mạc nhìn hoang tàn hơn những gì mà cô đã từng hình dung.
Có vẻ như cái cabin có Phấn mới là cái cabin, nếu không có cậu ấy ở đây, nó cũng chỉ là một ngôi nhà nhỏ bụi bặm đổ vỡ.
Phấn thở dài khi nhìn thấy cái trạm giao dịch của mình.
"Anh quên mất là nó vẫn chưa được dọn dẹp." Cậu nói, có vẻ như hai người họ đã về hơi muộn.
"Không sao," cô cười.
"Em sẽ giúp anh!"
Thế là trong căn cabin nhỏ diễn ra cảnh cô gái cầm chiếc chổi còn Phấn thì cầm giẻ lau.
Hai người bọn họ một người lau một người quét, luôn chân luôn tay khiến cho căn phòng cũng trở nên ấp áp hơn hẳn.
"Đưa em cái thùng đó." Cô chỉ tay vào một cái thùng rỗng.
Phấn đang lau bàn thì ngừng lại, lấy cái thùng đưa cho cô.
Cô nhận lấy chiếc thùng và trút toàn bộ những thứ mình vừa quét dọn vào bên trong đó.
Phấn quay lại và tiếp tục công việc của mình.
Bỗng nhiên trong phòng