Quạ ngậm một que tăm dài từ sau bữa trưa, tay đặt trên vô lăng và ngồi trên chiếc xe của mình.
Ông ta đeo một cặp kính râm màu đen và đang cảm thấy khá tiêu sái với những thứ vừa diễn ra.
Quạ đã ngán đến tận cổ cái công việc bàn giấy ở bên trong thành phố ấy rồi.
Ông ta là lính, không phải nhân viên văn phòng.
Trong hành trình lần này ông ta quyết định sẽ đi cùng với Phấn.
Dù gì thì ông chủ thành phố cũng phải được nghỉ ngơi chứ? Đã lâu lắm ông ta không được đánh đấm, chạy nhảy, xương cốt rệu rã hết cả.
Ngồi bên cạnh ông ta là Gấu.
Thực ra thì ông ta muốn để Gấu ở lại để bảo vệ thành phố.
Ông ta đã đi rồi mà Gấu còn đi theo nữa thì trị an của cái thành phố ấy chỉ có mà nát bét.
Tuy nhiên khi nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên gương mặt người đồng đội của mình, ông ta tự đánh giá lại bản thân và cũng cho Gấu đi nốt.
Hắn cũng như ông ta thôi, muốn chiến đấu, muốn lăn xả chứ chẳng muốn ngồi mòn đít quần ở cái ghế kia chờ người ta cơm bưng nước rót.
Thế là hai vị lãnh đạo cuối cùng của thành phố trước mặt biển phủi mông bỏ đi mất, mặc kệ nó muốn ra sao thì ra, đợi đến khi nào về rồi tính.
Hiện tại ông ta đang lái xe để đi tới điểm họp mặt với đám khảo cổ sắp thám hiểm cái di tích kia.
Khoảng cách từ đây tới Điểm Trung Lập - trung tâm của lục địa khá xa, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp nhiều biến cố.
Chiếc xe này lại không phải xe quân sự mà là xe bán tải, lý do nó được lựa chọn là bởi nó nhỏ hơn, nhẹ hơn xe quân sự rất nhiều, di chuyển rất thuận tiện.
Bù lại thì khả năng phòng thủ trước những mối nguy hiểm gần như là bằng không.
Tuy nhiên, với ba nhân vật ngồi trên xe bây giờ thì sẽ chẳng có một thứ gì có thể cản nó lăn bánh.
Quạ đang lái xe, Gấu ngồi bên cạnh, còn cái tên quái vật đến từ Đầm Xác kia thì đang ngồi ở thùng xe phía sau.
Chiếc xe có tới bốn chỗ ngồi, tuy nhiên cái tên tóc bạc ấy bây giờ chỉ thích yên tĩnh.
Quạ cũng đành chịu, mặc xác hắn muốn ngồi ở đâu thì ngồi, có ngồi trước mũi xe thì ông ta vẫn lái được.
Theo dự kiến thì đến Điểm Trung Lập sẽ phải mất tới mười hai ngày đường.
Ấy là chưa kể đến việc di chuyển từ Điểm Trung Lập tới khu Rừng Đen kia, rồi thám hiểm di tích.
Quạ cũng không cảm thấy phiền hà về điều này lắm, ông ta rất tiêu sái.
Càng mất nhiều thời gian thì kì nghỉ phép của ông ta sẽ càng dài.
Xe chạy băng băng trên đường, đến ngày thứ ba thì đã vào sâu bên trong Đầm Xác.
Thế giới này đã thay đổi, những thành phố đã bắt đầu xây dựng những con đường để liên kết với nhau.
Việc di chuyển trên sa mạc bây giờ cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, kể cả khi những cột mốc và điểm tiếp tế được xây dựng thì vẫn không tránh khỏi nguy cơ bị tấn công bởi xác sống.
Không ai biết lý do tại sao bọn chúng lại nhiều thế, đã hơn hai thế kỷ rồi mà vẫn nhan nhản.
Những cuộc thanh trừng với quy mô lớn vẫn được các thành phố tổ chức hàng năm để giảm số lượng xác sống lại.
Kết quả là vẫn như vét muối khỏi biển.
Bọn chúng vẫn sống nhan nhản, càng ngày càng đông.
Có một số thông tin