Hoàng Phúc bị làm phiền nên nhíu hàng chân mày lại, khi thấy người đến là Thuỳ Linh thì mới trở về trạng thái vô cảm: “Đến đây làm gì?”
Thuỳ Linh nắm lấy tay của Tuệ Khanh đi vào: “Mày không hoan nghênh tao sao trong khi tao dẫn thành viên ngon lành đến cho mày.”
Hoàng Phúc nghe thấy vậy thì nhìn ra sau lưng của Thuỳ Linh, xem xét Tuệ Khanh từ trên xuống dưới rồi cũng gật đầu một cái: “Được, mày để cô bé ở lại rồi biến đi.”
“Mày nỡ lòng thế à?” Thuỳ Linh há hốc mồm, không nghĩ bạn mình sẽ phũ phàng như thế, đây gọi là hết giá trị lợi dụng thì liền bị đá đít sao?
Tuệ Khanh vẫn đứng im lặng một chỗ, ánh mắt mở lớn quan sát Hoàng Phúc.
Đàn anh đây không hề kém cạnh Thuỳ Linh, là con trai của đạo diễn có tiếng nhưng không theo nghiệp cha, ngược lại có niềm yêu thích đối với gu âm nhạc khá quái gở.
Đàn anh có tính tình lầm lì, ít giao tiếp với ai.
Nếu không phải trong giờ học, mọi người đều sẽ thấy đàn anh trốn ở phòng tập, ôm lấy cây đàn mà sáng tác giai điệu mới.
“Hừ, thôi chị đi tập với Tâm Dao đây.
Em đừng sợ, bạn chị dễ nói chuyện lắm.”
Thuỳ Linh thật sự bỏ Tuệ Khanh ở lại trong phòng với Hoàng Phúc.
Đàn anh vẫn không đá động tới cô, lại rơi vào miền trầm tư cùng các phím nhạc.
Cô cũng không có ý định sẽ gây nên phiền phức nào, tránh làm đứt mạch cảm xúc nên ngồi chờ trong im lặng.
Thế nhưng vài phút sau, hai cô gái khác bước vào, nhìn thấy cô thì lập tức nổi lên cảnh giác.
“Đứa này là ai nữa? Chẳng phải cậu bảo chỉ tuyển hai tụi tôi thôi sao?”
Hoàng Phúc vẫn thản nhiên vừa gãy đàn vừa viết lại các nốt vào giấy rồi trả lời: “Ai cũng có mảng diễn.”
“Không, tôi muốn diễn chính, cậu phải chọn một trong ba chúng tôi.”
Ban đầu, cả hai người xin xỏ Hoàng Phúc đủ đường mới được đàn anh gật đầu chấp nhận, vậy mà bây giờ tị nạnh lẫn nhau hệt như chính đàn anh mới là người mời họ về.
“Tôi mặc kệ, tôi thấy tôi không được tôn trọng khi ở đây.
Tôi thà qua nhóm người khác.”
“Hừ, nói thẳng ra là cậu chưa có ý tưởng gì đi.
Chỉ tổ làm tốn thời gian của tôi, tôi không chung nhóm với cậu nữa.”
Tuệ Khanh há hốc mồm, nhìn sang Hoàng Phúc rồi nhìn hai cô gái bỏ đi.
Họ tự cự cãi với nhau, sau đó quay sang chửi đàn anh rồi rời nhóm, thế mà đàn anh vẫn không phản ứng.
Cô nuốt nước bọt, tự cảm thấy hành trình tìm nhóm của mình quá gian nan, nhưng đây là người mà chị Thuỳ Linh giới thiệu, cô cũng không dám bỏ ngang, sợ sẽ làm mích lòng nhiều phía.
Nữa tiếng sau, Hoàng Phúc đặt mạnh bút xuống, ôm lấy ca từ của mình mà nở nụ cười tươi, khác hẳn với dáng vẻ lầm lì ban nãy.
Ngay khi muốn khoe chiến tích thì căn phòng chỉ còn lại mỗi đàn anh và Tuệ Khanh.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Tuệ Khanh đỡ trán, cảm thấy bất lực với sự tập trung quá mức của Hoàng Phúc đến độ không nhận ra thành viên nhóm đã bỏ đi hết: “Hai chị ấy bảo sẽ không tham gia nữa…”
Hoàng Phúc ngẩn người vài giây, sau đó nhìn xuống kịch bản đã lên từ trước: “Lúc trước số lượng dư dả, bây giờ lại thiếu thốn.”
Tuệ Khanh mím môi, không biết nên an ủi Hoàng Phúc như thế nào nhưng chỉ trong vòng vài giây, đàn anh đã đứng trước mặt cô, nắm chặt lấy tay cô và thì thầm với dáng vẻ trao trọn niềm tin: “Em là người được Thuỳ Linh đưa đến đây đúng không? Anh tin chắc khả năng của em có thể đảm nhiệm toàn bộ kịch bản này.”
“Hả? Toàn bộ?” Tuệ Khanh mở to mắt, câu từ chối ở ngay cuống họng đã bị Hoàng Phúc cắt ngang bằng việc diễn giải vở diễn và đàn cho cô nghe về bài nhạc.
Sau đó, sự việc biến thành cô đã bị đàn anh mua chuộc, đồng nghĩa một mình cô phải diễn hai vai cùng lúc, nên hơi ái ngại mà hỏi đàn anh: “Em sợ sẽ không đạt yêu cầu…”
Hoàng Phúc đột ngột chặt đứt câu nói của Tuệ Khanh lần nữa: “Em phải tin tưởng vào bản