Tuệ Khanh định xin nghỉ một ngày, nhưng do nhận được tin nhắn đầy ẩn ý của Hoàng Phúc nên cô chạy nhanh về kí túc xá, tắm qua một lần để gội rửa những tàn khí còn vương trên người cũng như mùi thuốc sát trùng.
Bảo Vy nhìn một lượt thao tác của Tuệ Khanh thì đã nghĩ ra không ít cốt truyện có thể xảy ra nhưng chung quy lại chỉ có một, vì thế cô ta lại nảy ra ý định châm chọc:
“Xem kìa, xem kìa! Cô nàng lực điền nay cũng biết tút tát lại bản thân.
Chắc hẹn đi gặp trai rồi.”
Tuệ Khanh đang bận tay soạn cặp, nghe thấy tất cả nhưng không có ý định sẽ phản bác lại.
Thế mà Bảo Vy nghĩ theo một chiều hướng khác, đoán rằng bản thân đã đâm trúng tim đen của cô nên vô cùng đắc ý:
“Con gái gì đâu đi hẹn hò mà mặc đồ như đàn ông, chả hiểu ai mà có thể thích dạng này được?”
Tuệ Khanh đóng cặp lại, khoác lên vai cũng là lúc chiếc mỏ xinh xinh đã sẵn sàn làm đối phương cứng họng:
“Dạng như tôi ăn mặc thoải mái nhưng đồ chất thành đống.
Chứ nào có như ai, lần nào đi gặp trai cũng bận mỗi chiếc đầm trắng đến mức chuyển sang màu kem.
Cố chứng tỏ bản thân trong sáng nhưng nhìn không khác gì con ma nhà họ Hứa.”
Hai cô bạn khác trong phòng bụm miệng, cố nén nhịn cơn mắcc cười mỗi lần Tuệ Khanh ra tay trừ khử Bảo Vy.
Cô ta hừ một tiếng, nào nói lại được gì ra hồn nên đành đeo tai nghe, quay vào trong vách và tiếp tục dụ dỗ con mồi của mình.
Tuệ Khanh đi ra khỏi kí túc xá, rồi bước dọc theo con đường mòn rộp nắng vàng vào ban trưa.
Cô nép vào bóng râm của hàng cây cổ thụ lâu năm, cảm nhận làn gió dịu nhẹ đang muốn quạt mát tâm trạng có chút tệ hại này.
Ban nãy, nếu cô nói cô không tức thì cô chỉ đang nói dối.
Ai mà chả từng là một cô gái nhỏ, nhưng khi rời xa gia đình, Tuệ Khanh phải tự mình trở nên kiên cường, tự bảo vệ bản thân và dễ dàng vận động thông qua chiếc quần jeans dài.
Đi tới tiệm cà phê đã hằn lên dấu hiệu tuổi tác trên những bức tường, Tuệ Khanh thở hắt ra một hơi kiềm nén sự tức tối, lấy lại dạng vẻ hoạt bá rồi mua một ly cho mình, một ly cho Hoàng Phúc.
Cô luôn tự nhủ bản thân phải vui tươi, hạnh phúc thì những điều may mắn mới tìm đến.
Tuệ Khanh đi thẳng lên lầu của năm ba, tiến vào phòng tập luyện riêng của Hoàng Phúc thì đã thấy đàn anh đợi cô đến mức phát chán mà ngáp dài ngáp ngắn.
Cô vừa xuất hiện cũng là lúc nhận cái liếc mắt ai oán của đàn anh.
“Xin mời Hoàng Phúc công chúa.” Tuệ Khanh đưa hai tay dâng ly cà phê một cách kính cẩn, sau đó lại xoay qua dũa móng tay cho đàn anh: “Công chúa có điều gì cần dặn dò ạ?”
Hoàng Phúc bắt chéo chân, biểu cảm kiêu kì trên gương mặt không khác gì một thái giám chính hiệu hơn là nàng công chúa, nhưng tất nhiên Tuệ Khanh sẽ không nói điều này ra.
Đàn anh cố tình cất chất giọng the thé:
“Nô tì nhà ngươi đến hơi trễ đấy nhé.
May mà biết điều mua cà phê ngay quán ta thích nên tha tội lần này.”
“Đội ơn công chúa xinh đẹp.” Tuệ Khanh đứng thẳng dậy, làm động tác vái lạy y như trong các bộ phim cung đấu khiến cho cả hai người họ phải tự bật cười vì độ xàm của mình.
Hoàng Phúc kéo Tuệ Khanh lại gần, sau đó đưa