Tuệ Khanh cố tình lấy cảm xúc bị kiềm nén của bản thân ra để tập luyện cho tiết mục khiến cô dần nắm được những điều mà Hoàng Phúc muốn lột tả.
Nhưng điều đó đã làm cho các cơ trên người căng cứng và nhức mỏi vào sáng hôm sau.
Cô nằm trên giường, nuốt nước mắt vào trong và cố gắng mượn lực của nửa thân trên mà lết xuống.
Một người bạn đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy dáng vẻ như chết đi sống lại của Tuệ Khanh thì đỡ cô đứng lên: “Mày ổn chứ? Đêm qua mày làm gì mạnh bạo lắm sao?”
Bảo Vy đang trét hàng tá phấn lên mặt, thuận tiện khinh thường một câu: “Chắc là qua đêm với chàng nào bên ngoài, bị mần cho không đứng nổi chứ gì.”
Người bạn bên cạnh định kêu Bảo Vy nên coi chừng miệng mồm nhưng đã bị Tuệ Khanh ngăn cản lại.
Cô không muốn phải cãi nhau hoài.
Việc này chỉ khiến không khí trong phòng thêm nặng nề, mà bản thân lại quá mệt để đôi co nên vờ như không nghe thấy cô ta đang sân si điều gì.
Điện thoại rung lên vài cái, là tin nhắn đến từ Tâm Dao: “Tao có mua hai cái bánh giò cho mày nè, còn nóng hổi nên đến nhanh nhé.
Tao với chị Thuỳ Linh đang ngồi ở…”
Vốn định xin nghỉ nhưng mị lực của đồ ăn đã tiếp thêm sức mạnh cho Tuệ Khanh.
Cô đi vào nhà vệ sinh với dáng khập khiễng, cố gắng tắm rửa và sửa soạn nhanh nhất có thể rồi phi thẳng lên trường.
Nhìn đoạn đường đầy rẫy cầu thang lên xuống, cô quyết định chọn lựa con đường vòng khác, có phần dài hơn nhưng không cần phải nhấc chân quá cao.
Có lẽ nhờ như thế, cô đã phát hiện ra một bí mật kinh hoàng.
“Tao sắp tới rồi nè, ráng chờ tao.” Tuệ Khanh trả lời tin nhắn của Tâm Dao, chỉ còn hai hành lang và thêm đoạn đường quẹo phải thì sẽ tới nơi, thế mà bên tai lại vang lên tiếng nhạc quen thuộc.
Tuệ Khanh dừng bước chân lại ngay lập tức, ngó trước ngó sau và phát hiện âm thanh đó phát ra từ một căn phòng luyện tập gần dốc cầu thang.
Thông thường cô sẽ không quá để tâm, nhưng bài nhạc này chính xác là bài thi mà Tâm Dao và chị Thuỳ Linh chuẩn bị.
“Quái lạ, chẳng lẽ nó ở đây tập luyện nhưng nhắn nhầm sang nơi khác?” Tuệ Khanh lầm bầm, định bụng sẽ chọc quê bạn mình một phen, tuy nhiên giọng hát đang vang lên không hề giống của chị Thuỳ Linh, ngược lại non nớt và mỏng hơn rất nhiều.
Tuệ Khanh tiến lại gần một cách rón rén, sau đó dựa sát vào bờ tưởng rồi ngó mắt qua cánh cửa sổ thứ nhất.
Trái tim đập chậm đi một nhịp khi thấy cảnh tượng bên trong, Mỹ Ngọc đang hát lại bài nhạc của chị Thuỳ Linh bằng chất giọng không thể chấp nhận nổi, những nốt cao chói tai dù đã hạ xuống mấy tông.
Lúc này, Tuệ Khanh sực nhớ tới âm mưu của Mỹ Ngọc và Mai Thuỷ muốn ăn cắp tiết mục của Tâm Dao thì mới nhận ra việc bạn mình bị đẩy xuống cầu thang chỉ là một trong các kế hoạch của đám người này.
Họ đã thành công lấy được bản nhạc trong thiết bị lưu trữ của chị Thuỳ Linh khi bất cẩn làm rơi trên sàn.
Không nghĩ nhiều nữa, cô lập tức lấy điện thoại ra, cố gắng đẩy nhẹ cánh cửa sổ để không phát ra tiếng động nào và quay lại tất cả.
Mai Thuỷ dựa vào tường, nhìn những đồng đội khác ngồi bệch xuống sàn mà thở hổn hển.
Họ không nghĩ bài nhạc này lại có tiết tấu