Tuệ Khanh ôm hộp đồ ăn sáng của Hoài Khang làm cho mình mà ngẩn ngơ.
Trong hộp đã trống không từ lâu, miệng của cô vẫn còn nhai từ tốn.
Phải làm sao đây? Đồ ăn anh làm thật hợp khẩu vị của cô.
Lúc này, dòng tin nhắn đến từ người mà cô e ngại.
“Ăn được không? Có cái nào em không ăn được không?”
Tuệ Khanh trả lời lại: “Ăn rất ngon.
Cảm ơn chú.”
“Sau này tôi sẽ làm thêm nhiều món cho em ăn.” Một tin nhắn khác lập tức được gửi tới.
“Vâng.”
Tuệ Khanh nhấn hình máy bay giấy, nhưng giây sau chỉ muốn thu hồi ngay.
Vâng cái gì mà vâng chứ, cô nói thế chẳng khác nào cô chấp nhận tiếp xúc thêm với Hoài Khang.
Đúng là cám dỗ khó cưỡng lại của đồ ăn.
Cất điện thoại vào túi, Tuệ Khanh quyết định không quan tâm đ ến Hoài Khang nữa.
Tâm Dao vẫn chưa trở lại trường học, chứng tỏ vết thương khá nặng.
Cô vừa lo lắng vừa chăm chú nghe giảng rồi chép bài giùm bạn mình, dù sao họ cũng sắp tới kỳ thi cuối kỳ quan trọng.
Tuệ Khanh hoàn thành tiết học buổi sáng, sau đó trở về kí túc xá một chuyến.
Đồ đạc của cô vẫn lưu lại tại kí túc xá và được dì quản lý giữ gìn giùm.
Cô đã ở thử căn nhà thuê kia một, hai ngày để chắc chắn rằng không gian thích hợp cho việc đi lại và học tập.
Bây giờ, phòng cũ của cô cũng đã có người xin vào.
Cô phải dọn khỏi đó.
“Tuệ Khanh đấy á.
Dì tưởng con không quay lại lấy đồ luôn cơ.
Phòng dì không còn chỗ để chứa đồ của con nữa rồi đó.”
Tuệ Khanh mua chút trái cây biếu tặng dì quản lý như một sự cảm ơn rồi ngồi tán dóc với dì thêm vài câu thì mới rời đi.
Từ lúc làm lành với người nhà, tiền sinh hoạt dư dả không ít, nhưng tất nhiên ông Huỳnh vẫn dõi theo các hoạt động của con gái.
Nếu cô thật sự không thành công, ông sẽ bắt cô về cho bằng được.
Vì thế, ngày hôm nay Tuệ Khanh có hai việc quan trọng phải làm, một là chuyển đồ về nhà thuê, hai là tìm đến quản lý Ái Thi của công ty Bấc Việt.
“Cháu cảm ơn mọi người.
Cháu có mua nước cam cho mọi người ạ.”
Tuệ Khanh gật đầu, đưa cho các bác lớn tuổi mấy ly nước cam mà cô cố tình mua từ trước để cảm ơn vì đã giúp cô bưng đồ nặng lên tầng cao.
Mấy bác xua tay, dù sao đây cũng là công việc của họ.
Họ vừa nhận tiền xong, không nỡ nhận thêm đồ khác từ khách hàng nhưng cô quá cương quyết nên họ cũng không từ chối nữa.
Tuệ Khanh chống nạnh, nhìn căn phòng vốn dĩ luôn trống trãi mà bây giờ đầy ắp đồ đạc.
Cô thở dài, quyết định vượt chướng ngại vật để đi vào nhà tắm, chuẩn bị cho cuộc hẹn chiều nay.
Một tiếng sau, Tuệ Khanh đứng trước công ty Bấc Việt, cố gắng ngửa đầu ra sau để nhìn hết số tầng đến mức choáng váng.
Công ty Bấc Việt thật sự không hề thua kém công ty nhà họ Đỗ.
Cô bước vào bên trong, lần đầu tiên rơi vào sự choáng ngợp của hương hoa và sự chuyên nghiệp nơi này.
Tuệ Khanh đi tới bàn tiếp tân, nói ra tên mình cùng lịch hẹn với quản lý Ái Thi.
Chị tiếp tân không hề bày ra vẻ mặt chán ghét, ngược lại đón tiếp vô cùng nồng nhiệt, thậm chí còn lấy cho cô một ly nước khiến cô phải giơ ngón tay cái vì đãi ngộ của công ty đối với khách hàng dù họ ăn mặc như thế nào.
Không lâu sau, quản lý Ái Thi bước ra từ thang máy, vừa thấy Tuệ Khanh thì nở nụ cười tươi tắn: “Chào mừng em đã đến công ty Bấc Việt.”
“Dạ em chào chị.
Em đến đây để hỏi thử liệu em vẫn còn cơ hội được chị nhận vào không ạ?” Tuệ Khanh lễ phép cúi đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Ái Thi nhìn sự gấp gáp của Tuệ Khanh rồi bật cười, rồi từ tốn nhấp một ngụm nước cho thông họng: “Tất nhiên, chị vẫn luôn chờ em.”
Ái Thi