“Em không sao chứ?” Hoài Khang nhìn sơ qua Tuệ Khanh một lượt, cũng nhận ra bệnh nhân này ở đây điều trị cái gì, nhưng sau đó thầm cảm thán cô gái này có thân thủ rất nhanh nhạy.
“Tôi không sao…” Tuệ Khanh cắn răng nói bừa, hiện tại chỉ muốn thoát khỏi tay của tên bác sĩ thích trêu chọc cô, nhưng cứ có cảm giác choáng váng, bên dưới đau hơn cả lúc trước.
Hoài Khang quanh năm tiếp xúc với những trường hợp khác nhau của các bệnh nhân, từ lâu đã tôi luyện được chiếc mũi thính mùi máu.
Anh muốn xoay người Tuệ Khanh lại nhưng nhìn cô chả còn tí sức lực nào thì đành để cô dựa hẳn vào lòng ngực của mình, sau đó dời tầm mắt xuống bên dưới quần của cô rồi hít một trận khí lạnh.
Tuệ Khanh không hiểu điều gì, chỉ thấy trời đất quay vòng, bản thân đã nằm gọn trong đôi bàn tay cứng cáp của Hoài Khang.
Bước chân anh nhanh dần khiến cô có cảm giác bị xốc nảy mà phải bám víu lên áo anh, đồng thời cảm nhận cơ ngực săn chắc.
Lúc này, y tá cũng đang đẩy xe để đến thăm khám các bệnh nhân khác, vừa nhìn thấy viện trưởng thì lập tức chạy theo.
“Bệnh nhân có nguy cơ bị hở vết mổ, mau đi lấy dụng cụ đến.” Hoài Khang căn dặn y tá, nhưng bỗng cảm nhận được áo mình bị giật vài cái thì nhìn xuống Tuệ Khanh với vẻ mặt xanh lè.
“Tôi đau quá chú…” Tuệ Khanh nhíu mày, mồ hôi chảy đầy trên trán.
“Em ráng thêm chút nữa.” Hoài Khang không tự chủ được mà nói nhẹ giọng lại.
“Chú ơi… tôi đói…” Cô lần nữa mếu máo, vẫn không quên lí do mình lết ra khỏi phòng bệnh.
“Cầm máu xong sẽ đưa em đi ăn.” Anh dùng vai đẩy cửa vào phòng, đáp lại một cách hời hợt.
“Tôi thèm lẩu.” Cô nghe thấy thế thì được voi đòi tiên, nghĩ tới độ ấm, độ cay mà chảy nước miếng.
“Cái mông bị em hại đến thế chưa đủ thê thảm à? Ăn cháo.” Hoài Khang gằn giọng.
Trước khi đặt xuống giường, Tuệ Khanh đã ngất lịm đi trong vòng tay của Hoài Khang, nhưng không biết là vì quá đau hay vì câu nói cấm đoán đồ ăn tới mồm cô kia.
Một lát sau dần tỉnh dậy, thứ đập vào tầm nhìn của cô vẫn là trần nhà trắng quen thuộc, xung quanh vẫn vô vàn tiếng nói nhưng khi đảo ánh mắt thì chỉ toàn gặp những khuôn mặt các ông các bà xa lạ.
“Cô bé tỉnh rồi à?” Một ông lão ở giường bên cạnh đã chú ý tới vẻ ngờ nghệch của Tuệ Khanh nên sai thằng cháu đi kêu y tá theo lời họ đã căn dặn từ sớm.
Tuệ Khanh cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn trả lời nhưng không phát ra được tiếng nào, thậm chí là không có đủ sức lực để thốt nên lời.
Vài giây sau, y tá cùng người thanh niên kia quay lại để kiểm tra xem cô đã ổn định hơn hay chưa.
Y tá hỏi gì thì bây giờ cô cũng chỉ có thể gật hoặc lắc, vẫn còn khá mụ mị với tình hình đã xảy ra.
“Bác sĩ Dự đã may lại vết mổ cho em rồi.
Từ giờ, em hạn chế vận động mạnh nhé.
Tụi chị đang truyền dịch dinh dưỡng cho em, lát sẽ có người mang cháo tới.
Em không cần đi đâu nhiều đâu.”
Tuệ Khanh gật đầu, nghe đến ba từ ‘bác sĩ Dự’ thì hình ảnh người đàn ông lo lắng ôm mình suốt dọc đường tới phòng hiện lên, vừa tức vừa xúc động.
Cô nắm chặt tay, cảm giác cứng rắn, đàn hồi vẫn còn lưu lại chút gì đó, tự trách vì sao lại không sờ thêm vài cái.
Với một đứa chưa từng thử yêu đương hay thân mật với ai, đây là cơ hội có một không hai, thế mà cô đã đánh mất việc trộm mò mẫm ngực trai.
Nhưng suy đi nghĩ lại, bác sĩ nam đó đã dần lấy được chút thiện cảm của cô.
Một lát sau, các phần cháo được phát cho bệnh nhân.
Tuệ Khanh không còn chút sức lực nào, nên chỉ ăn được có hai tô rồi nằm xuống giường, tiếp tục ngủ thiếp đi như một con mèo thoả mãn.
- Điểm phân cách chạm mặt lần hai -
Tuệ Khanh đoán chính mình sẽ ngủ rất ngon, nhưng chưa đầy hai tiếng sau thì cô đã choàng tỉnh giấc.
Xung quanh không một bóng người, đèn phòng hiu hắt, đến cả cái bụng cô cũng kêu gào, chắc có lẽ cả ngày ăn không