Edit: Yan
——
Ở trong nước càng nhiều càng hiểu nhiều về người thân, ngược lại cũng ngày càng giống người ngoài.
Lúc ở nước ngoài từng ngày đều nhớ về nhà sau khi quay về lại cảm thấy chi bằng nhớ ở trong lòng, xa thơm gần thối.
Cũng không phải nói là nhà họ Chu đối xử không tốt với hắn nhưng từ sau khi mẹ hắn mất có lẽ nhà hắn đã sớm không còn.
Lúc mẹ vẫn còn luôn nói hắn phải học hành thành công về sau thành gia lập thất là sẽ có nhà.
Tựa người dưới hành lang hít gió lạnh, lòng Chu Quân ẩn ẩn xao động.
Ai nói không đúng, có vợ đẹp con ngoan, một câu câu ba hai câu dady, cho dù có là cây cao rễ sâu cỡ nào cũng có thể bị tiếng gọi này làm cho lung lay.
Nhưng hắn lại cứ không thể, gặp Ung Tấn rồi người kia tựa ma chướng trong lòng hắn.
Biết rõ là thứ không cầm được ngược lại càng muốn nắm, trong đầu biết chẳng thể lâu dài nhưng vẫn muốn trầm mê.
Vừa mới nghĩ thông nào còn chỗ mà suy nghĩ đến những người khác, hắn cứ dựa lưng dưới hành lang đến khi mũi thở ra toàn sương trắng mới chậm rãi quay về.
Lúc ăn cơm tối, anh cả ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, chị dâu múc cho anh cả một muôi canh thỉnh thoảng lại ghé tai nói nhỏ gì đó với anh.
Ngược lại nhìn như đang ghé tai hôn nhẹ, Chu Quân cảm thấy hẳn là mình đa nghi rồi, người một nhà chắc là không phải tất cả đều đang diễn trò đi, nếu ai cũng gạt người làm chút chuyện gì đó vậy thì nhà họ Chu thật sự phải sụp đổ.
Chu Diêm vẫn là câu nói kia: "Cậu đi xem phim với Dương tiểu thư đi, lái xe dưới nhà xe, ăn mặc có thể diện một chút mà đi đón người ta." Chu Quân cầm muôi quấy vài vòng trong bát làm nước ấm rung chuyển tràn ra vài giọt rơi lên khay sứ, nhìn hơi chướng mắt.
Hắn nhấc mắt nhìn Chu Diêm nhưng Chu Diêm không nhìn lại.
Một bữa cơm Chu Quân ăn không biết vị, hắn về phòng mở đèn viết mấy chữ chính là mấy chữ nhìn trộm được ở thư phòng ngày đó.
Hắn cầm tờ giấy mở ra tỉ mỉ nhìn ngay sau đó thở dài đốt đi.
Hôm sau hắn ăn mặc rất chỉnh tề xuống lầu, Chu Diêm đẩy vé xem phim qua bên cạnh có một cái hộp nhung.
Mở ra xem, là một chiếc lắc tay tinh xảo kiểu dáng rất mới.
Chu Quân cầm cả hộp quà và vé xem phim lên rồi ra ngoài.
Hắn đúng giờ đi đón Dương tiểu thư, hôm nay Dương tiểu thư hẳn là cố ý ăn diện, một bộ sườn xám tơ lụa màu xanh lục choàng thêm một chiếc áo choàng lông màu trắng mềm mại, trên ngực còn cài một chiếc cài áo bằng đá quý.
Dương tiểu thư ngồi vào xe cười dịu dàng với Chu Quân, Chu Quân cũng không nói nhiều bởi không có hứng lắm.
Lúc ở cửa rạp chiếu phim hắn đưa hộp nhung cho Dương tiểu thư, Dương tiểu thư mở ra xem nhỏ giọng cười nói: "Hôm nay sao anh không mặc bộ âu phục em tặng anh?" Lúc này Chu Quân mới nhớ đến bộ âu phục đã bị cất đi, hắn cũng không nhìn Dương tiểu thư chỉ thấp giọng nói: "Món quà này anh cả tặng cho em."
Tay Dương tiểu thư khựng lại hơi mê mang nhìn về phía Chu Quân.
Chu Quân lại càng không nói gì, hắn không nên giận chó đánh mèo chuyện này rất không có lễ nghĩa.
Người hắn nên phát hỏa phải là anh cả mới đúng, thể hiện với một cô gái vô tội thế này quá bất tài.
Trong lòng Chu Quân tự ghét bỏ bản thân nhưng trên mặt lại phơi phới gió xuân mưa phùn: "Chắc là anh cả thấy anh luôn ra ngoài với em, không phải đắt đỏ gì, em nhận đi."
Mặt Dương tiểu thư đỏ lên nhỏ giọng nói vâng.
Hắn xuống xe mở cửa cho Dương tiểu thư, Dương tiểu thư vươn tay khoác tay Chu Quân song song đi vào rạp chiếu phim.
Chuẩn bị chiếu phim, trên màn hình khi sáng khi tối, lúc hình ảnh đầu tiên hiện lên màn chiếu một tin hỏa tốc cũng truyền tới tay Chu Diêm.
Chu Diêm đặt mạnh cái chén lên mặt bàn giật mình nhìn về phía người truyền tin: "Có thật không?"
Người kia thận trọng gật đầu, thiếu tướng Ung và Mộc Ly Thanh bị ám sát ở Lê viên, sống chết không rõ.
Còn Chu Quân tại rạp chiếu phim nhìn màn ảnh không hiểu sao tâm thần không yên.
Bỗng nhiên hàng trước trong rạp chiếu phim chạy tới mấy người châu đầu ghé tai nói gì đó.
Ánh mắt Chu Quân nhanh chóng nhìn thấy một nhân vật quen thuộc.
Đều là những nhân viên tham mưu quan trọng, mặc dù chức vị không cao nhưng nhìn chuyện này lại nhìn những người kia đứng dậy vội vã rời đi rõ ràng là xảy ra chuyện gì.
Chu Quân không khỏi muốn đứng dậy, tay phải bỗng nhiên ấm áp, hắn quay đầu nhìn lại thấy Dương tiểu thư trừng mắt nhìn mình nhỏ giọng nói: "Bọn họ sắp gặp nhau rồi, anh đi đâu?" Chu Quân rời mắt xuống màn chiếu, tay Dương tiểu thư không hề rời đi trái lại càng nằm chặt ngón tay cũng đưa vào kẽ ngón tay hắn, mà Dương tiểu thư ngồi một bên lại xấu hổ đến độ nhìn cũng không dám nhìn hắn.
Âm thanh bộ phim rất lớn, cứ ầm ầm chấn động bên tai.
Càng ngày Chu Quân càng cảm thấy không thể ngồi yên, một luồng sốt ruột đốt cháy cả ruột gan.
Cuối cùng hắn vẫn rút tay Dương tiểu thư ra, lần trước lúc hắn có loại cảm giác này là khi mẹ hắn đột nhiên chảy máu não hôn mê trong nhà.
Lúc đó hắn còn đang uống rượu bên ngoài cũng đột nhiên xuất hiện cảm giác như vậy.
Từ đó về sau hắn không còn dám khinh thường trực giác này của mình, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Từ rạp chiếu phim tối om đi ra bên