Văn tiểu thư ngồi trước gương chải tóc, keo xịt tóc vẫn còn nên lược trên tay không mấy thông thuận.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy với phần eo siết chặt trong bữa tiệc vừa nãy.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua lên mặt bàn: "Anh ăn điểm tâm không?" Chu thiếu gia nằm ngửa trên giường của cô, áo sơ mi bị mở ra mấy cúc, hơi mệt mỏi vắt tay lên trán không trả lời.
Thời gian gần đây hắn vẫn là dáng vẻ không hiểu phong tình này, thuốc lá và rượu không rời tay.
Văn tiểu thư không khỏi nhíu mày, cũng không biết cái dáng vẻ này của Chu thiếu gia muốn kéo dài bao lâu.
Đã lâu cô không gặp Chu Quân, tên đàn ông phụ bạc này từ lần khiêu vũ với vị thiếu tướng kia xong đã không gặp lại cô.
Sau đó mọi người đều nói hắn leo lên nhà họ Dương ở tít trên cao nên lại càng không đoái hoài đến cô.
Tay Văn tiểu thư không khỏi dùng lực khiến mái tóc bị kéo đứt vài sợi.
Phụ nữ ghen, dưới tình huống người đàn ông kia cũng để ý đến cô thì mới có tác dụng.
Bằng không tự mình thương nhớ mà người kia chẳng biết cái gì thì quả thực không đáng.
Cô vén tóc đi đến trước mặt Chu Quân đưa lưng về phía hắn để lộ ra một loạt cúc áo thật dài, dày đặc như khớp xương.
Chu Quân ngồi dậy, mái tóc hơi lộn xộn, bên môi lại nhiều thêm chút ý cười: "Loại quần áo này em mặc vào thế nào vậy." Văn tiểu thư quyến rũ nghiêng mặt qua một bên, cần cổ trắng nõn cong xuống: "Nhanh chút đi, cái váy này thật khó chịu."
Nếu là Chu của trước đây sẽ hôn lên cổ của cô, hắn thích nhìn cổ cô.
Đáng tiếc người này chỉ thay cô cởi mấy viên cúc áo rồi lại dựa vào đầu giường: "Quá phiền phức, mẹ Hứa còn ở bên ngoài em đi tìm dì đi." Văn tiểu thư vừa tức vừa giận đến độ mắt cũng ửng đỏ.
Cô hung hăng đánh Chu Quân hai cái, đánh người kia đến mức kêu lên oai oái: "Tên vô lương tâm này, anh cố ý trêu đùa em đó hả?" Chu Quân vô tội nói: "Anh không có."
Văn tiểu thư đứng lên, khí thế mười phần nói: "Không phải anh muốn kết thân với nhà họ Dương sao? sao nào? hoa dại ven đường cũng có hương? Thiếp không bằng trộm?" Chu Quân ngồi thẳng người duỗi tay tìm thuốc, trên mặt vẫn mang theo nét cười: "Em nói gì thế, chuyện vớ vẩn." Quả thực là vớ vẩn, hắn sẽ không chạm vào Dương tiểu thư.
Nếu là hắn trước đây có lẽ là sẽ có một đoạn nhân duyên tựa sương sớm.
(Cả câu là: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm." ý chỉ ngoại tình)
Nhưng Dương tiểu thư không cần những thứ đó thứ cô muốn Chu Quân không cho được, hắn đã sớm cho một người khác không thừa dù chỉ một chút làm sao cho.
Văn tiểu thư hừ một tiếng, chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.
Không lâu sau lại mặc một chiếc áo ngủ quay về tay còn cầm giá cắm nến, ánh nến chiếu lên cô thật sự rất đẹp rất ái muội nhưng khi Chu Quân nhìn thấy váy cô đang mặc sắc mặt lại thay đổi.
Văn tiểu thư theo tầm mắt nhìn váy trên người mình không rõ nguyên do.
Vải lụa màu lam đậm này là màu tôn da nhất, cô còn cố ý tìm danh sư tốt nhất thêu hoa điểm ren.
Không biết Chu thiếu gia sao lại không vừa mắt với cái cái váy này, vừa nãy nhắc đến Dương tiểu thư hắn cũng không biến sắc, lúc này lại hoàn toàn không cười thậm chí còn cầm lấy áo khoác muốn đi.
Cô hoảng loạn đặt giá cắm nến xuống, duỗi tay kéo Chu Quân: "Stison, anh sao vậy đã muộn thế này rồi." Người đàn ông khiến người ta vừa yêu vừa hận kia vẫn rút tay muốn đi.
Văn tiểu thư nghĩ đến chuyện lần trước không khỏi mở miệng nói: "Stison, anh..." Có lẽ lời chưa nói hết của cô khiến Chu Quân chú ý, hắn dừng chân quay đầu lại nhìn cô: "Anh làm sao cơ?"
Văn tiểu thư miễn cưỡng cười cười: "Anh vẫn thích phụ nữ đúng chứ." Đôi mắt Chu Quân càng trầm xuống, ngữ khí không rõ nóng lạnh: "Có ý gì." Văn tiểu thư không được tự nhiên khảy khảy tóc: "Stison, anh và thiếu tướng Ung, từ lần trước em đã cảm thấy không đúng lắm.
Sau đó bên ngoài lại có tin hai người..." Dường như cảm thấy những lời này không nên nói, Văn tiểu thư nhíu mày lại mang theo hoài nghi nhìn hắn, lần nữa xác nhận: "Không phải đâu."
Chu Quân cười như không cười: "Đúng thì thế nào, không phải lại như thế nào?" Văn tiểu thư cứng lại hồi lâu sau mới như an ủi: "Stison, em không có ý kia, loại chuyện này anh và em đều đã gặp nhiều chỉ là vị kia không phải người chúng ta có thể trêu vào." Trên mặt Chu Quân hoàn toàn không có biểu cảm gì, hắn bước từng bước về phía Văn tiểu thư bức người áp sát vào tường, lúc này mới giãn mi cười trào phúng.
Đôi đồng tử màu xám xanh của Chu Quân rất lạnh lẽo nhưng lại mê người: "Nếu như anh một hai phải trêu vào thì sao? " Văn tiểu thư bị hắn dán đến gần như vậy đầu óc đã sớm choáng váng, cô thở hổn hển một hơi: "Mấy cô ấy nói, nói là người kia muốn kết hôn với con gái nhỏ của nhà họ Lâm."
Bờ ngực trắng như tuyết của Văn tiểu thư phập phồng, làn da được tôn lên bởi chiếc váy màu xanh lam quả thực mê người.
Đáng tiếc Chu Quân không nhìn thấy chỗ mê người của cô chỉ một tay chống tường nghiêng mặt