Ung Tấn bị hắn đánh nghiêng mặt qua một bên, máu trên má chớp mắt đã thấm đỏ cổ áo.
Cuối cùng Chu Quân cũng cảm thấy đau đớn, có lẽ là thủy tinh trên tay đã hoàn toàn đâm vào thịt, tay đứt ruột xót đau đến luống cuống.
Chu Quân thở phì phò nắm chặt bàn tay bị thương của mình, hắn muốn người kia cút đi nhưng tức giận tới quá mau hiện tại hắn ngoại trừ thở dốc thì tim cũng đập vô cùng kịch liệt dường như muốn đâm thành bùn lầy trong lồng ngực.
Hắn thoát lực ngồi trở lại trên giường, nhìn mặt Ung Tấn trông ghê người như đang rơi huyết lệ hồi lâu mới run giọng nói mình phản ứng quá kích, xin lỗi.
Ung Tấn giống như bị đánh tỉnh, y lui một bước: "Là tôi nên xin lỗi, tôi xúc động." Chu Quân giơ tay lau mặt, hắn ra quá nhiều mồ hôi vừa nãy tắm coi như công cốc.
Chờ thoáng bình tĩnh lại hắn nói với Ung Tấn: "Ngài có thể vào phòng tắm rửa ráy một chút." Nếu để Ung Tấn mang khuôn mặt toàn máu đi ra ngoài, hắn khẳng định ngày hôm khi tỉnh dậy sẽ lập tức bị người của đốc quân Ung dùng súng chỉa vào đầu.
Ung Tấn vào phòng tắm vặn vòi nước.
Chu Quân lấy thuốc ra, máu dính vào đầu lọc, ngậm vào miệng có mùi hơi tanh.
Hắn chuẩn bị chờ Ung Tấn đi rồi gọi điện cho lễ tân kêu phục vụ phòng.
Nhưng mà Ung Tấn vào phòng tắm không bao lâu thì cầm một chiếc khăn đi ra.
Khăn rất sạch có lẽ là đồ mang theo người, chất liệu không giống như khách sạn sẽ dùng.
Ung Tấn đi đến trước mặt hắn bảo Chu Quân duỗi tay.
Hẳn là bởi quá tức giận nên hiện tại Chu Quân đang ở trạng thái tương đối mỏi mệt.
Bởi vậy không tiếp tục lạnh lùng trừng mắt nữa mà thậm chí hơi tự sa ngã.
Hắn tùy ý Ung Tấn kéo tay mình qua cẩn thận lấy khăn rửa sạch máu và cặn thủy tinh.
Chu Quân không ngừng hút thuốc, đến khi Ung Tấn lần nữa đổ rượu vào miệng vết thương của hắn mới kêu đau một tiếng, ngón tay cuộn lại muốn rút ra.
Ung Tấn thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích." Ánh mắt Chu Quân quái dị liếc nhìn Ung Tấn một cái, rất nhanh miệng vết thương của hắn đã được xử lý đơn giản xong xuôi, miệng vết thương trên mặt Ung Tấn cũng đã ngưng tụ thành vảy.
Đương nhiên Chu Quân sẽ không chủ động giúp y làm sạch nhưng bởi hắn là đầu sỏ lại thêm nguyên tắc người tới ta đi, bàn tay hắn vươn đến máy điện thoại nói với Ung Tấn bảo người mang hòm thuốc lên cho y xử lý vết thương trên mặt.
Ai ngờ Ung Tấn cũng không cảm kích: "Không cần, tôi đi trước." Chu Quân giật giật, hắn còn có chuyện chưa nói.
Vừa mới bình tĩnh lại hắn cảm thấy không thể không nói miễn cho trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới.
Hắn nói: "Mấy hôm trước tôi nhận được một lá thư, là ngài gửi cho tôi?" Sau khi Ung Tấn xử lý xong miệng vết thương cho Chu Quân liền đeo găng tay lên.
Lúc này y đang ngẩng cổ cài lại cúc áo sơ mi, tận lực giấu cổ áo nhiễm máu vào bên trong.
Nghe thấy Chu Quân nói y không có quá nhiều phản ứng chỉ nhàn nhạt mà đáp một câu: "Tôi không biết cậu đang nói gì." Chu Quân nghe thấy đáp án này cảm thấy rất có ý tứ.
Hắn đứng dậy chắn trước mặt Ung Tấn, khoanh tay lại: "Rõ ràng ngài có thể nói với tôi là không phải, cuối cùng lại nói với tôi rằng không biết tôi đang nói gì? ngài quá chột dạ."
Ung Tấn sửa sang ổn thỏa quần áo của mình, y không để ý chút nào đến thái độ từ trên cao nhìn xuống hùng hổ dọa người của Chu Quân: "Tôi quả thực không biết cậu đang nói cái gì." Chu Quân lạnh mặt, hắn vẫn luôn nhìn từng biểu cảm nhỏ trên mặt Ung Tấn.
Đáng tiếc sau khi Ung Tấn tự tỉnh rượu lập tức vứt bỏ toàn bộ sơ hở cùng với mềm yếu vừa xâm lấn.
Hiện tại y kín kẽ, Chu Quân chẳng thể nhìn ra được gì tất nhiên không dám liều lĩnh nói về chuyện đốc quân Ung.
Như thấy hắn không có lời muốn nói nữa, Ung Tấn đứng dậy muốn chạy.
Chu Quân lại kéo cánh tay y lại: "Vì sao ngài lại muốn nhặt nhẫn về, ngài không có lòng tự trọng sao?" Ung Tấn bất động, y quay đầu lại thâm trầm nhìn Chu Quân nhìn đến độ Chu Quân sợ hãi, lúc này mới nói: "Chẳng qua là vật quy nguyên chủ mà thôi." Nói xong y gật đầu một cái với Chu Quân nhìn hắn một cái rồi tạm biệt, Chu Quân không cản y lại nữa.
Hôm sau Chu Quân tỉnh lại ở khách sạn rồi gọi phục vụ phòng.
Nhân viên phục vụ đẩy toa ăn vào, là trứng gà chiên vàng ươm cùng với thịt xông khói kèm theo sữa bò vào báo ngày hôm nay.
Chu Quân vừa mới cầm dao dĩa lên chỉ nhìn lướt qua tờ báo đã lập tức rối loạn.
Hắn trắng mặt mở tờ báo ra.
Trước nay hắn cũng không biết hóa ra nơi Ung Tấn phải đi chính là khu vực đã bị thất thủ, chỗ kia những người thuộc tầng lớp quân phiệt chạy còn không kịp sao có thể đi ra đó chứ?
Chu Quân vội vàng ăn qua loa bữa sáng sau đó lập tức mặc quần áo xuống lầu gọi xe về chung cư.
Lúc đứng ở cửa thang máy hắn nhìn chiếc khăn đang bó lấy tay mình.
Hắn gỡ khăn tay xuống do dự một hồi cuối cùng vẫn nhét khăn vào túi quần.
Bỏ lại thang máy, hắn bước nhanh ngăn cản một chiếc xe kéo.
Trên xe hắn mở tờ báo lấy ở khách sạn ra đọc tỉ mỉ kỹ càng, mặc dù nội dung trên tờ báo kia đã xem đi xem lại nhưng hắn vẫn muốn đọc.
Sau khi đọc xong từng câu từng chữ Chu Quân kinh hãi không thôi.
Hắn vốn tưởng rằng kể cả là Ung Tấn đi đánh giặc cũng chỉ là để nâng cao quân hàm thuận lợi lên chức.
Rốt cuộc người đứng sau vẫn còn đó, cũng sẽ không phải đi đến chỗ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng chưa từng nghĩ, theo việc điều nhiệm của đốc quân Ung thân phận của Ung tấn cũng không mang đến cho y chút ít lợi ích nào, thậm chí còn rơi vào tình huống càng không xong hơn.
Cái này xem ra chuyện đốc quân Ung được điều nhiệm cũng chưa chắc là chuyện tốt, không chừng quân lệnh đưa Ung Tấn ra tiền tuyến cũng là một loại thủ đoạn đánh vào đốc quân Ung, mà đốc quân Ung thoạt nhìn cũng không ngăn được.
Chu Quân