Chu Quân giả ngu giả ngơ: "Đúng là hai chúng ta cùng đường." Hai mắt tiểu Nhậm sáng ngời chưa kịp nói gì đã thấy Chu Quân nói tiếp: "Một đường này còn phải nhờ cậy vào anh nhiều, người anh em." Chu Quân đánh thái cực với tiểu Nhậm làm tiểu Nhậm hoảng hốt nghe hắn tiếp tục nói: "Tôi và vợ mình dù chốc lát chẳng thấy mặt nhau nhưng người đó vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
Dứt lời hắn vỗ vỗ vị trí ngực tiểu Nhậm nhìn thấy ngay cả lúc ngủ hắn cũng không gỡ đồng hồ quả quýt xuống thì tâm tình càng hỏng bét, thậm chí còn hoài nghi có phải trực giác của mình sai rồi hay không.
Nhưng không phải, Chu Quân cho gã cảm giác đó là người cùng đường.
Những người như bọn họ đều dựa vào ánh mắt đến động tác không rõ ràng, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xác định có phải hay không.
Vốn dĩ tưởng ngẫu nhiên đến một đoạn nhân duyên tựa sương sớm cũng chưa chắc là không thể.
Tiểu Nhậm thích người như Chu Quân, khiêm tốn lễ phép cũng có thể hạ thấp bản thân.
Vốn dĩ bọn họ đều sợ sẽ đến một thiếu gia, không ngờ Chu Quân trông rất thiếu gia nhưng tính tình lại rất được lòng người.
Đặc biệt là cặp mắt kia, hôm nay lúc đánh bài ngón tay thon dài của Chu Quân nắm mấy quân bài, đèn dầu trên bàn chiếu sáng lên ý cười bên môi hắn cùng với đôi mắt kia.
Tiểu Nhậm chỉ bởi một cái liếc mắt liền thất thần cứ thế mà thua mất vài ván.
Gã cảm thấy đôi mắt Chu Quân tựa như đá quý bên trong tủ kính, đắt giá, xa xỉ, phía dưới còn có vàng và ngọc lưu ly làm gã nhìn rồi nhìn lại lần nữa nhìn đến độ trong lòng ngứa ngáy.
Vì vậy đêm đó nương men say ngồi xuống đầu giường Chu Quân muốn chạm một cái vào đôi mắt hắn.
Gã có bị chơi như thế nào cũng được, dù sao thì Chu Quân trông cũng rất đẹp.
Đường còn dài, từ từ có lẽ Chu Quân sẽ bằng lòng vui vẻ với gã một phen.
Không ngờ biểu cảm lúc Chu Quân nhắc tới vợ nhỏ quá chân thật, dáng vẻ yêu sâu đậm kia không biết có phải là giả vờ hay không làm cho trong chốc lát tiểu Nhậm cũng không dám chắc chắn.
Gã thuận sườn núi mà xuống, khéo léo nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt của Chu Quân nói mình say rồi nên mệt quá muốn đi ngủ trước.
Từng đợt sóng biển vỗ lên thân tàu, bên ngoài cửa sổ chật hẹp hình tròn bóng đêm nặng nề buông xuống.
Không bao lâu sau khi tiểu Nhậm quay về giường mình đã truyền đến thanh âm ngủ say, Chu Quân lại bị làm cho tỉnh ngủ bên tai văng vẳng tiếng sóng biển không ngừng.
Hắn nghĩ hắn lấy Ung Tấn ra dùng một chút cũng chả sao.
Huống chi Ung Tấn cũng không ở đây, lời nói dối này của hắn chỉ cần người kia không nghe được thì Chu Quân cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn thấy rất vui vẻ.
Đồng hồ quả quýt nơi ngực tích tắc kêu, Chu Quân nghe âm thanh kia suy nghĩ trong lòng cũng chậm rãi an ổn lại dường như tiếng tim đập cũng hòa làm một với âm thanh ấy.
Hắn dập tắt đèn dầu lẳng lặng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau không được may mắn lắm, gặp mưa to.
Gió thổi ầm ầm làm đồ trong khoang thuyền bị thổi rơi hơn nửa, ngay cả người cũng đứng không vững.
Ông chủ Hứa lo đến việc bảo quản dược phẩm nên rất muốn đi xuống xem.
Nếu bị vỡ hoặc ẩm ướt thì bọn họ chẳng những tổn thất nặng nề mà sợ là còn phải cuốn gói quay về.
Đáng tiếc là khoang thuyền chứa hàng hóa không cho phép bọn họ đi xem, ông chủ Hứa xin xỏ hồi lâu nhét tiền cho thuyền viên cũng đều bị cự tuyệt.
Chu Quân vỗ vỗ ông chủ Hứa, để lại một câu tôi có cách rồi đi lên tầng thứ ba.
Ông chủ Hứa chờ tại chỗ, thế mà Chu Quân thật sự mang theo một đội phó tới, đội phó bảo thuyền viên mở cửa ra cho hai người bọn họ vào.
Ông chủ Hứa rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười liên tục cảm ơn.
Chu Quân đi theo ông chủ Hứa vào may là không có vấn đề gì, ông chủ Hứa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông trộm hỏi Chu Quân: "Cậu tìm người ở đâu ra thế, một lời có thể để chúng ta vào được" Chu Quân hỗ trợ bao kín dược phẩm lại, đóng nắp hòm, tùy ý nói: "Từng gặp trước đây, còn từng giúp anh ta vài việc."
Đương nhiên không thể nói làm thế nào hắn quen người này, người đàn ông mặc áo xám suốt ngày đi theo hắn cũng thôi đi.
Thế mà vì để đi cùng hắn còn trà trộn vào đội tàu còn thành đội phó.
Người của Ung Tấn ai cũng rất có năng lực.
Người nọ thấy Chu Quân tới tìm hắn, bản năng muốn tránh ai ngờ Chu Quân lại đứng trên hành lang nhỏ hẹp đánh đòn phủ đầu ra tay với hắn.
Người nọ vốn không muốn làm Chu Quân bị thương kết quả qua mấy chiêu hắn phát hiện thân thủ Chu Quân có chỗ lợi hại, cũng không khỏi nghiêm túc đối phó.
Chu Quân cố ý để lộ sơ hở bị người kia đá một cái vào bên sườn, hắn va vào tường kêu lên một tiếng.
Sắc mặt người đàn ông hoảng loạn lại nghe Chu Quân cả giận nói: "Thiếu tướng nhà các người không phải bảo anh tới bảo vệ tôi sao?" Lời này làm biểu cảm trên mặt người đàn ông hoàn toàn không khống chế được, toàn bộ biến hóa đều rơi vào mắt Chu Quân.
Hắn xác định, không khỏi cười nói: "Thật đúng là người của Ung Tấn."
Lời này vừa ra, nào còn chỗ không rõ.
Người kia tự biết rơi vào bẫy, Chu Quân cũng không nói nhiều nhờ hắn làm ơn dẫn bọn họ vào kho hàng.
Hắn không hỏi tên thật của người áo xám, mọi người trên thuyền đều gọi anh ta là Minh Khải.
Minh Khải ít nói gần như không nói một câu nào với Chu Quân.
Chu Quân cũng không nói, người Ung Tấn tìm đến bảo vệ hắn là người có bản lĩnh nhưng người ta chỉ phụng mệnh làm việc trong lòng chưa chắc đã bằng lòng.
Sau khi Chu Quân nhờ vả chuyện này xong thì không còn tiếp xúc với Minh Khải.
Nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chú ý tới,