Edit: Yan
——
Vốn hắn tưởng rằng Ung Tấn nhất thời đeo thứ đồ chơi gì đó cho hắn là đeo vào tay, lại không ngờ là đeo trên cổ chân hắn.
Dây đeo màu đỏ đất được bện lại nối với một hạt châu xanh biếc.
Hạt châu lạnh lẽo lắc lư trên mắt cá chân.
Hắn nhìn kiểu dáng kia, trong cơn hoảng hốt cảm thấy đây là rắn to biến rắn nhỏ trườn lên đùi hắn.
Rõ ràng cùng kiểu dáng với roi dài chỉ là cách sử dụng không giống mà thôi.
Đợi đến khi đi đủ guốc vào chân hắn bèn tức thời thu chân từ trên đùi người ta về.
Ung Tấn thích sạch sẽ, hắn sợ guốc gỗ bẩn thỉu của mình cọ lên quần tây thì lại vô duyên vô cớ bị người kia nhéo mặt, tính tình người này không tốt, không thể đắc tội.
Thành thật dịch về vị trí ngồi cách ra một đoạn, giữa hai người thế mà lại trông đứng đắn ra phết.
Hoàn toàn không nhìn ra mới vừa nãy còn một người ngồi lên đùi người kia, ánh mắt triền miên một chỗ, phó quan Trần ngồi trước lái xe nhìn qua kính chiếu hậu còn thấy không khí trong xe thật sự nhiệt tình.
Xe đung đưa dừng trước cửa Lê Viên.
Trời còn chưa trong nên phó quan Trần căng ô đón Ung Tấn.
Chu Quân vốn định tự mình bung dù, sao biết được Ung Tấn lại chấp nhất với cái ô này như vậy, vẫy vẫy tay với hắn ý bảo hắn đi qua.
Trong lòng Chu Quân cảm thấy không ổn, lúc còn đang chần chờ Ung Tấn gọi hắn: "Chu tiên sinh, lại đây."
Không biết phải làm sao đành phải kéo theo hơi lạnh trốn phía dưới ô của Ung Tấn.
Ung Tấn không làm ra hành động ái muội gì với hắn, đứng cách một khoảng hợp lý chỉ hơi nghiêng ô về phía hắn một chút.
Không ngờ rạp hát không có mấy người, lúc họ vào quan sương (Phòng dành cho quan quân) vở kịch còn chưa bắt đầu.
Vừa đặt mông xuống đã thấy một người chạy tới đây thì thầm với phó quan Trần.
Phó quan Trần thuật lại toàn bộ, sắc mặt Ung Tấn tự nhiên chỉ gật gật đầu rồi đứng dậy ra khỏi quan sương.
Chu quân ngồi tại chỗ thưởng trà, trái cây bày đầy bàn còn trà được đựng trong ly sứ thanh hoa.
Ly sứ bưng trong tay nhìn khéo léo tinh xảo, hắn đã quen với việc yêu thích những thứ này, cảm thấy rất đẹp.
Đặt chén trà xuống, uống nhiều khó tránh bụng hơi trướng.
Hắn đứng dậy muốn ra khỏi sương phòng lại bị phó quan Trần ngăn cản.
Chu Quân bèn vui vẻ nói người có ba cái gấp thì thấy phó quan Trần một đường đưa tới một căn phòng rồi sai người dẫn đường.
Trong lòng Chu Quân không vui, nhưng không thể hiện ra mặt.
Chỉ là sau khi giải quyết xong bảo người dẫn đường không cần đi theo, hắn là khách không phải phạm nhân.
([1] Người có ba cái gấp: ba cái mà đời người tất yếu phải làm.
Một là nội gấp, tức là buồn, cần đi wc.
Hai là tính gấp, tức sốt ruột khi động phòng kết hôn.
Ba là tâm gấp, tức là lo lắng khi vợ đang trong phòng sinh.
Nhưng hiện nay câu nói này thường dùng để chỉ cái gấp thứ nhất, tức là cần đi đại tiểu tiện.)
Ai ngờ trên đường trở về lại lạc đường, như là định sẵn giống như ngày ấn hắn nên đến căn phòng đó.
Đầu bài của Lê Viên Mộc Ly Thanh, diễn hay, người đẹp, vô cùng nổi tiếng.
Là nổi tiếng lên tận báo, vậy nên đương nhiên Chu Quân biết đến nhân vật như vậy.
Sau lưng con hát không thể thiếu mấy ông lớn để dựa vào.
Chu Quân chưa từng nghĩ một trong số ông lớn đó là Ung Tấn.
Song cửa sổ chạm trổ hoa văn tinh xảo.
Đại khái là người nổi tiếng nên đãi ngộ cũng tốt, phòng nghỉ cũng rất phong nhã.
Cạnh phòng trồng một gốc hoa lê, gió thổi hoa bay đầy đất.
Tô Tam hát Ngọc Đường Xuân bên trong cửa sổ còn chưa hóa trang, tóc thật đã rất dài tựa như sa tanh rủ xuống trước ngực.
Tay Mộc Ly Thanh cầm một chiếc quạt xếp mở ra che nửa bên mặt, cổ tay áo diễn màu đỏ cuộn lên nửa gấp lộ ra một đôi tay rất trắng rất mềm, mười ngón tay sơn móng đỏ.
Dường như là đang hát một đoạn, giọng hát uyển chuyển êm tai, cách một khoảng hành lang gấp khúc cũng khiến cho vành tai Chu Quân nghe đến độ mềm nhũn.
Muốn xem trò hay, Chu Quân cũng quang minh chính đại mà xem.
Hắn lau khô tay vịn bằng gỗ đỏ của hành lang gấp khúc, vén trường bào ngồi xuống.
Nhưng mà guốc gỗ lại làm hỏng việc, không may rơi từ chân hắn xuống đập vào mặt đất một tiếng khiến Tô San cứng đờ.
Đột ngột như vậy phá hỏng không khí triền miên trong phòng đối diện.
Tay Chu Quân vẫn cầm vạt áo, trên mặt thoáng qua vẻ xấu hổ.
Hắn giương mắt nhìn vào trong phòng thấy thiếu tướng Ung với tính lực rất tốt đã đứng trước cửa sổ nhìn về phía hắn.
Hắn muốn chạy nhưng cuối cùng vẫn không chạy, hắn lại chẳng làm sai việc gì sao phải chạy.
Vì thế cách gốc hoa lê, hắn nhìn về phía người kia cười cười với y, hạ chân xuống đất duỗi chân tìm giày.
Dẫm lên hoa lê trên mặt đất nghiền nghiền, hắn định đi.
Tràng diễn này xem xong rồi cũng nên đi thôi.
Ung Tấn tới gặp tình nhân còn mang theo hắn là có ý gì.
Muốn nhìn một màn tranh giành tình cảm? mặt mũi cũng lớn quá.
Hắn quên mất rằng mình lạc đường, vòng đi vòng lại thế mà lại vòng về quan sương.
Ung Tấn đã sớm ngồi vào bàn, tay cầm đồng hồ quả quýt đang mở phát ra từng tiếng tích tắc.
Bên cạnh tay áo là vỏ đậu phộng Chu Quân ăn thừa, lại bên cạnh nữa là một hạt ngọc trai.
Không biết vì sao, bước chân hướng ra bên ngoài của Chu Quân dừng lại.
Phó quan Trần nhìn thấy hắn bèn bước nhanh tới mời hắn ngồi.
Vì vậy Chu Quân không nhanh không chậm đi tới, bước chân lê thê phí thời gian cực kỳ như có muôn vàn cự tuyệt bên trong.
Khi hắn tới gần, Ung Tấn nâng tay lên bàn tay trơn bóng không đeo găng dắt lấy tay phải hắn
Bước chân lại trở nên gấp gáp, có lẽ là do bị người kéo