Lục Nghiên Kiều tới trường học một chuyến này rồi mang tin tức của Tô Đàm về cho Lục Nhẫn Đông.
“Chú út, chú kiềm chế chút đi. Công việc bận thì bận nhưng đừng để mình bận đến mức bị cắm sừng.” Lục Nghiên Kiều nói lời thấm thía đúng trọng điểm, cô ấy cũng chỉ dám trêu đùa Lục Nhẫn Đông qua điện thoại, nếu Lục Nhẫn Đông thực sự đứng trước mặt, có khi thái độ của cô ấy sẽ chuyển biến 180 độ, chỉ thiếu nước vẫy đuôi.
“Lục Nghiên Kiều, chú thấy hình như cháu thèm đòn rồi đấy.” Giọng anh khàn khàn, xem ra mấy hôm nay hút không ít thuốc.
Lục Nghiên Kiều còn muốn hỏi anh định làm thế nào thì Lục Nhẫn Đông đã dập máy trước. Lục Nghiên Kiều liếc nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Tìm hung thủ, tìm hung thủ, tìm hung thủ làm sao vui bằng tìm cô vợ nhỏ được… Chú còn muốn trải qua cả đời này với hung thủ sao?”
Lục Nghiên Kiều vốn tưởng rằng Lục Nhẫn Đông thuận miệng đáp một câu thế thôi, dù sao dựa vào kinh nghiệm lúc trước thì cho dù đang trong thời kì yêu đương mãnh liệt, gặp phải vụ án giết người nghiêm trọng như vậy chắc chắn Lục Nhẫn Đông vẫn sẽ biến mất một đến hai tuần. Nào ngờ Lục Nhẫn Đông lại để lời Lục Nghiên Kiều vào tai, hoặc là nói, ngay từ lúc bắt đầu, Lục Nhẫn Đông luôn cố gắng tạo cảm giác tồn tại trước mặt Tô Đàm, cho dù vô cùng bận cũng không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội nào.
Bởi vì trong thành phố xảy ra án mạng, không ít trường học đều tổ chức buổi tọa đàm pháp luật. Trường của Tô Đàm cũng vậy, tất cả sinh viên đều phải có mặt, chủ nhiệm sẽ điểm danh.
Tô Đàm xin nghỉ một buổi ở quán cà phê, cô đến phòng học từ sớm, cùng các sinh viên khác tìm một chỗ ngồi xuống trước.
“Chán quá đi.” Đường Tiếu ngồi bên cạnh lải nhải: “Lại còn nói không được chơi điện thoại, tọa đàm kiểu này có gì hay mà nghe chứ…”
Tô Đàm chống cằm, cầm bút vẽ lung tung trên vở, hơi ngây người… Cho đến tận khi các nữ sinh xôn xao mới kéo sự tập trung của cô trở lại. Tô Đàm ngẩng đầu, cô cho rằng mình nhìn nhầm rồi, người vốn phải đang bận sứt đầu mẻ trán với vụ án – Lục Nhẫn Đông, bây giờ đang mặc một bộ âu phục thẳng thớm, tràn đầy ý cười dịu dàng nhìn cô.
“Đệt, đẹp trai quá!!” Đường Tiếu kích động không thôi, đưa tay ôm Tô Đàm, nói: “Nhìn dáng lưng ấy, đôi chân ấy kìa!”
Ánh mắt của Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông giao nhau, cô khẽ gật đầu, coi như trả lời ánh mắt của anh.
Lục Nhẫn Đông bước vài bước lên bục giảng, tự giới thiệu ngắn gọn.
Tô Đàm nghe thấy có sinh viên đang xì xào bàn tán, nói người này không phải đã từng làm khách mời môn pháp luật không ít lần sao, lần này chắc chắn nhà trường chi một khoản rất lớn mới có thể mời tới được đấy.
Thực sự Lục Nhẫn Đông mặc âu phục rất đẹp, vai rộng eo hẹp, âu phục được cắt may hoàn mỹ làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, chắc là gần đây rất bận nên tóc anh hơi dài một chút, nhưng như thế lại vừa lúc có thể che bớt sự sắc sảo của anh.
Chuông vào học vang lên, toàn hội trường đều yên tĩnh, Lục Nhẫn Đông cũng mở cặp công văn của mình ra, bắt đầu buổi tọa đàm.
Từ trước tới nay Tô Đàm cũng không quan tâm những bài pháp luật này cho lắm, nhưng Lục Nhẫn Đông giảng bài quá thu hút, có mấy sinh viên vốn đang ngồi chơi điện thoại cũng dừng lại, bắt đầu lắng nghe bài giảng.
“Trong tình huống bình thường sẽ dựa vào một số yếu tố để phán đoán thời gian tử vong như: mắt, vết bầm trên thi thể, thức ăn trong dạ dày và giòi bọ.” Lục Nhẫn Đông nói: “Trong một số trường hợp tiêu cực, hoặc là nói trong trường hợp hung thủ cố ý che giấu thì không thể phán đoán chính xác được, nhưng thời gian đại khái thì vẫn có thể xác định được.”
“Trường hợp tiêu cực là gì ạ?” Có người ngồi ở dưới hỏi.
Lục Nhẫn Đông nói: “Quá nóng hoặc quá lạnh đều sẽ ảnh hưởng đến việc xác nhận thời gian tử vong của nạn nhân, ở đây tôi có chuẩn bị một số hình ảnh thi thể, nếu mọi người đồng ý…”
Các nam sinh đều kích động, nữ sinh thì tỏ vẻ kháng nghị.
Lục Nhẫn Đông quay xuống nhìn Tô Đàm ngồi ở hàng thứ ba, khẽ hỏi: “Muốn nhìn không?”
Tô Đàm vội lắc đầu, cô sợ mấy cái này nhất.
Vẻ mặt Lục Nhẫn Đông nghiêm túc: “Thi thể không có gì phải sợ, tôi cho mọi người xem…”
Đoạn phim vừa chuyển hình ảnh, Tô Đàm cứng người, cô cho rằng mình sẽ nhìn thấy hình ảnh gì ghê gớm đáng sợ lắm, ai ngờ trước mặt chỉ xuất hiện một bó hoa xinh đẹp.
Lục Nhẫn Đông nói: “Thực ra, đóa hoa của thực vật chính là bộ phận sinh dục của chúng. Bình thường mọi người tặng hoa cho nhau, chính là tặng những bộ phận sinh dục đã chết.”
Mọi người đồng loạt im lặng.
Lục Nhẫn Đông tiếp tục: “Ừ, nếu như nhân hóa bông hoa thì tại thời điểm mà nó nở sẽ tỏa hương, và việc chúng ta ngửi hương thơm ấy chính là tình dục.”
Cả phòng học cười vang, Tô Đàm cũng dở khóc dở cười. Đường Tiếu kích động không thôi, nắm chặt tay Tô Đàm: “A a a a đẹp trai quá, đáng yêu quá, Đàm Đàm, tớ muốn đi tìm hiểu…”
Tô Đàm còn tưởng Đường Tiếu muốn hỏi thăm thông tin cá nhân của Lục Nhẫn Đông, ai ngờ cô nàng nói tiếp: “Tớ muốn hỏi thăm một chút, anh ấy thích trai hay gái.”
Tô Đàm suýt bị những lời này sặc chết: “Khụ khụ khụ.”
Từ lúc lên đại học Đường Tiếu đã tham gia câu lạc bộ Anime, hơi có khuynh hướng hủ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên biểu hiện rõ ràng trước mặt Tô Đàm như thế.
Lục Nhẫn Đông tiếp tục tọa đàm, nói xong về vụ án lại tiếp tục nói sang một số cách phòng thân. Tô Đàm nghe rất nghiêm túc, mấy cái này nên học một ít, tất nhiên sẽ có lợi.
Buổi tọa đàm kết thúc, sinh viên ngồi dưới đều chưa thỏa mãn.
Lục Nhẫn Đông nói: “Chú ý an toàn, cho dù gặp phải chuyện gì đi nữa thì mạng sống mới là quan trọng.” Sau khi nói xong lại dành cho mọi người một chút thời gian đặt câu hỏi.
Nam sinh toàn hỏi những vấn đề về vụ án, có thể trả lời thì Lục Nhẫn Đông đều trả lời thỏa đáng, một nam sinh trong đó trực tiếp hỏi về vụ án giết người chém xác gần đây. Lục Nhẫn Đông cười: “Đúng là tôi có tham gia vụ án này.”
Sinh viên ngồi dưới ồ lên, đôi mắt lấp lánh.
Lục Nhẫn Đông nói: “Thế nhưng tôi không thể tiết lộ bất cứ chi tiết gì cho các bạn, dù sao
“Trời ơi… đúng là đáng sợ.” Đường Tiếu nghĩ mà sởn tóc gáy.
Tô Đàm gật đầu đồng ý, chắc là vì vụ án xảy ra ở trường học bên cạnh, cô luôn cảm thấy vụ án này vô cùng gần với bọn họ.
Sau khi kết thúc thời gian đặt câu hỏi, Lục Nhẫn Đông bị một đám nữ sinh vây quanh, anh vốn muốn tìm Tô Đàm nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và bạn cùng phòng biến mất ở cửa.
Tô Đàm quay đầu lại nhìn anh một cái, đúng lúc nhìn thấy biểu cảm oan ức của anh. Trong mắt cô hơi thấp thoáng ý cười, tiếp tục đi ra khỏi lớp với Đường Tiếu.
Đường Tiếu mở miệng: “Đàm Đàm, có phải tớ nhìn nhầm không, sao tớ luôn cảm thấy anh ấy đang nhìn cậu vậy nhỉ?”
Tô Đàm cười: “Chắc là vì anh ấy có một cặp mắt đào hoa, cô gái nào cũng cảm thấy anh ấy đang chăm chú nhìn mình.”
Đường Tiếu hơi suy nghĩ: “Thật không…”
Nếu Lục Nhẫn Đông nghe được lời Tô Đàm, chắc sẽ lại oan ức một phen.
Buổi tọa đàm kết thúc, Lục Nhẫn Đông mất hơn hai mươi phút mới có thể vất vả thoát thân khỏi phòng học, đáng lẽ anh định chạy đi tìm Tô Đàm, nào biết mới ra khỏi cửa đã bị các thầy cô trong trường kéo đi uống rượu.
Lục Nhẫn Đông tìm mọi cách từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị các thầy cô kéo đến một quán nướng gần trường học.
Sau khi yên vị trên ghế, Lục Nhẫn Đông gửi tin nhắn cho Tô Đàm: “Ngay cả cô cũng không để ý đến tôi.” Cộng thêm một biểu tượng cảm xúc đôi mắt rưng rưng vô cùng đáng yêu.
Tô Đàm đang đọc sách, nghe được tiếng chuông báo tin nhắn liền đoán được là Lục Nhẫn Đông, bình thường hầu như không có ai nhắn tin cho cô, có việc đều trực tiếp gọi điện thoại.
Thấy tin nhắn của anh gửi đến, Tô Đàm suy nghĩ một chút mới trả lời: “Tôi có người bạn muốn hỏi anh một chút.“
Lục Nhẫn Đông nhận được tin nhắn thì khá vui vẻ, anh kiêu ngạo trả lời lại: “Hừ, giờ cô mới biết tôi được hoan nghênh thế nào phải không?”
Tô Đàm nhịn cười: “Đúng vậy, cô ấy hỏi anh có hứng thú tìm bạn trai không?“
Nhìn nửa trước Lục Nhẫn Đông còn hơi nhếch môi, khi nhìn thấy mấy chữ phía sau, Lục Nhẫn Đông sốc nặng.
Tô Đàm còn bổ sung thêm một câu: “Còn khen anh eo nhỏ.”
Lục Nhẫn Đông: “…” Cảm ơn nhé!
Anh nhai nhai tai heo trong miệng một cách khô khốc, nhìn mấy chữ trên di động, chỉ ước có thể xuất hiện trước mặt Tô Đàm ngay lập tức… Nhưng mà xuất hiện trước mặt cô ấy rồi thì sao, chẳng lẽ còn có thể cắn tai Tô Đàm một cái? Anh lơ đãng nhớ lại đôi tai trắng nõn tinh tế của Tô Đàm, còn có vành tai mềm mại … Cảm giác rất tốt. Ôi, đừng nghĩ nữa, về nhà cắn tai chó cho đỡ thèm đi.
Cuối cùng Lục Nhẫn Đông trả lời một câu: “Không cần bạn trai, ai giới thiệu bạn trai cho tôi thì tôi cắn người đó, Khoai Tây không chịu cắn thì tôi tự cắn...”
Tô Đàm nghĩ đến Khoai Tây, cười nói: “Bảo sao anh tên là Điều Hóa, có họ hàng với Khoai Tây, đều thích cắn người.“
Lục Nhẫn Đông không trả lời nữa, anh sợ nói tiếp lại không nhịn được kiếm cớ rời khỏi đây, chạy đến dưới phòng Tô Đàm tóm cô xuống.
Đường Tiếu vô tình thấy Tô Đàm ngồi nhắn tin mới hỏi: “Nhìn cậu hình như rất vui, có chuyện tốt gì à?”
Tô Đàm trả lời Đường Tiếu, cô nói vô cùng nghiêm túc: “Sau này tớ có tiền, nhất định phải nuôi một con chó lớn.”
Đường Tiếu biết Tô Đàm thích chó: “Cậu gầy như vậy, con chó lớn lao đến có thể nuốt chửng cậu luôn. Còn tớ nhất định phải nuôi mèo, tớ thích mèo, nuôi mèo khiến người ta vui vẻ.”
Tô Đàm nói: “Lỡ như mèo không thèm quan tâm đến cậu thì sao?”
Đường tiếu cười: “Không sao, nó không quan tâm tớ, tớ quan tâm nó là được rồi.”
Đều nói thiếu tình yêu nuôi chó, thiếu hành hạ nuôi mèo, xem ra câu này từ góc độ nào đó mà nói thực sự vẫn có đạo lý nhất định.
Đường Tiếu nhìn dáng vẻ phát ngốc của Tô Đàm thì nhét vào miệng cô một quả mơ: “Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu kìa, thật sự sợ ngày nào đó bị người ta lừa mất, được rồi, anh chàng Vương Miện Quân đến tận cửa tìm cậu đó giờ còn tiếp tục không?”
“Không.”
Đường Tiếu: “Không thì không, cậu nhíu mày cái gì?”
Tô Đàm nhả hạt mơ ra, ngập ngừng nói: “Tớ chỉ là…” Chẳng qua là cô cảm thấy gần đây có người theo dõi cô, nhưng chú ý một chút lại không tìm được người đó, cuối cùng chỉ có thể kết luận do mình nghĩ quá nhiều đến mức gây ra ảo giác.
Đường Tiếu nói: “Không thích thì thôi, anh ta cũng không phải hoàn hảo, đi ngủ sớm một chút đi Đàm Đàm của tớ.” Cô nàng hôn chụt lên gương mặt mềm mại của Tô Đàm, sau đó bò lên giường ngủ.
Tô Đàm đánh răng rửa mặt rồi cũng leo lên giường ngủ.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói: <
Lục Nhẫn Đông: Muốn cắn Đàm Đàm, cảm giác rất thích.<
Tô Đàm: Tự cắn Khoai Tây đi.<
Lục Nhẫn Đông: Anh không muốn miệng đầy lông đâu.<
Khoai Tây: *oan ức*<