Ngày hôm sau, trong phòng bệnh của Lục Nhẫn Đông lập tức xuất hiện hương thơm ngào ngạt tươi mới của mai vàng.
Tô Đàm đùa: “Không phải anh trộm nó trong vườn hoa đấy chứ?”
Lục Nhẫn Đông nói: “Đúng vậy, tối hôm qua thừa dịp bốn bề vắng lặng, tôi ngồi xe lăn đi trộm hoa.”
Tô Đàm không nhịn được khẽ cười: “Đúng là làm khó anh rồi.”
Lục Nhẫn Đông rất nghiêm túc: “Đúng vậy, nếu không phải tôi đẩy xe lăn nhanh thì suýt nữa đã bị y tá phát hiện và phạt tiền rồi.”
Anh nói xong lời này, cả hai đều mỉm cười.
Ngày hôm đó, khi Tô Đàm đọc xong sách chuẩn bị về thì Lục Nhẫn Đông bảo cô cầm theo cành mai vàng.
Tô Đàm ngạc nhiên: “Anh không cần để trong phòng bệnh sao?”
Lục Nhẫn Đông nói: “Không cần, hôm nay sẽ có người đưa hoa mới đến đây.”
Tô Đàm suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Cảm ơn lòng tốt của anh Lục, nhưng hình như trong kí túc xá của tôi có một cô gái bị dị ứng với phấn hoa, mặc dù tôi rất thích mai vàng nhưng vẫn không nên mang về.”
Lục Nhẫn Đông quan sát vẻ mặt của Tô Đàm, cười như không cười: “Được thôi.”
Tô Đàm cười một tiếng, cầm cuốn sách lên tiếp tục đọc.
Chuyện hoa mai này chẳng qua chỉ là bài hát đệm nho nhỏ, mấy ngày sau, quả nhiên như lời Lục Nhẫn Đông nói, mỗi ngày đều có người đưa một bó hoa mới đến phòng bệnh.
Có lúc là hồng mai tươi đẹp, khi lại là mai vàng thuần khiết, nói chung là hoa được thay đổi mỗi ngày.
Lại nói kể từ ngày đó, sau khi người tên là Tào Tử Húc đến tìm Lục Nhẫn Đông thì anh trở nên bận rộn hơn.
Trong phòng bệnh bắt đầu có những người mặc đồng phục cảnh sát ra ra vào vào, nhưng dù vậy, mỗi ngày Lục Nhẫn Đông vẫn sẽ dành vài tiếng cho Tô Đàm.
Tô Đàm càng ngày càng tò mò hơn về nghề nghiệp của Lục Nhẫn Đông, vì vậy vào một buổi chiều, sau khi Tô Đàm đặt cuốn sách xuống liền hỏi: “Nếu không ngại, có thể cho tôi hỏi một chút nghề nghiệp của anh là gì không?”
Lục Nhẫn Đông mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng cho đến khi kết thúc công việc cô cũng sẽ không hỏi chứ.” Anh đã gặp không ít cô gái ở tuổi Tô Đàm, tính tình luôn tò mò, trẻ trung lại hoạt bát, nếu như đổi lại là cô gái khác, chỉ sợ ngày đầu tiên đã không kìm được mà hỏi anh rồi, nhưng Tô Đàm chịu đựng lâu như vậy, lâu đến mức chính anh cũng nghĩ rằng sự chờ đợi của mình là vô dụng.
Tô Đàm sợ Lục Nhẫn Đông khó xử: “Nếu không tiện…”
Lục Nhẫn Đông nói: “Không có gì không tiện.” Anh nghiêm túc nói, “Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, thật ra tôi là thầy bói.”
“Thầy bói?” Tô Đàm nhíu mày, dường như không tin lắm.
“Đúng vậy.” Lục Nhẫn Đông nói, “Nếu cô không tin thì để tôi xem bói cho cô nhé?”
Tất nhiên là Tô Đàm không tin, cô là người hơi mâu thuẫn, mặc dù sợ ma nhưng lại tin tưởng chủ nghĩa duy vật, bình thường ngay cả chuyển đổi cá KOI (1)< cũng chưa từng tin.
(1) Chuyển đổi cá KOI là một biểu tượng của sự tốt lành.<
“Đưa tay phải của cô cho tôi.” Lục Nhẫn Đông nói.
Tô Đàm hơi do dự nhưng vẫn đưa tay mình cho Lục Nhẫn Đông.
Lục Nhẫn Đông cầm tay Tô Đàm lên cẩn thận quan sát.
Một người đàn ông đẹp trai quan sát tay mình ở khoảng cách gần như vậy, là con gái dù sao vẫn thấy hơi xấu hổ, nhưng Tô Đàm vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, tùy tiện để Lục Nhẫn Đông nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cô.
“Cô khoảng 22 tuổi, chắc là sinh vào tháng bảy âm lịch.” Lục Nhẫn Đông nhìn lòng bàn tay của Tô Đàm, hơi nhíu mày, nói khá nghiêm túc: “Từ khi còn nhỏ bố mẹ đã ly hôn, bố không biết tung tích, mẹ thì tái hôn, còn có một người em trai cùng mẹ khác cha…”
Ánh mắt Tô Đàm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh nói không sai.”
“Lại nhìn đường sinh mệnh của cô, khi cô 18 tuổi chắc là đã gặp phải một kiếp nạn lớn.” Lục Nhẫn Đông nói, “Có phải trong gia đình và bạn bè có người mất không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Đàm nhạt dần: “Đúng, là bà nội tôi mất.”
Lục Nhẫn Đông tiếp tục: “Kiếp nạn này đã làm thay đổi cuộc sống của cô.” Anh buông lỏng tay Tô Đàm ra, “Năm đó, chắc là cô vừa mới thi đại học xong.”
Tô Đàm không biết tại sao Lục Nhẫn Đông nhìn ra được, nhưng chuyện được kể lại trong miệng Lục Nhẫn Đông quả thật là của cô.
Từ nhỏ Tô Đàm đã biết chỉ có đọc sách mới có thể thay đổi cuộc sống của mình, cho nên thành tích luôn rất tốt. Kể từ khi bắt đầu học cấp hai, cô đã nhận được học bổng từ trường học, mỗi năm cấp ba cũng thế. Dựa vào thành tích của cô, gần như nắm chắc việc thi đỗ đại học, thế nhưng trước kỳ thi đại học một tháng, trong nhà gặp phải biến cố lớn. Bà nội đã nuôi dưỡng Tô Đàm từ bé đột nhiên qua đời, Tô Đàm bị đả kích. Vì vậy thành tích thi đại học cũng bị ảnh hưởng, chỉ trên trung bình một chút.
“Nhưng không sao hết.” Lục Nhẫn Đông nói tiếp, “Mấy năm này cô sẽ gặp được quý nhân trong cuộc đời, giàu có cả đời, không lo cơm áo, còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tô Đàm nhìn tay của mình, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự chỉ xem tay đã nhìn ra được?”
Lục Nhẫn Đông chớp mắt mấy cái: “Tất nhiên.”
Tô Đàm nói: “Vậy anh còn nhìn ra được gì nữa không?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Tôi nhìn thấy rằng cô đã ăn gì đó có hành lá vào buổi trưa.”
Tô Đàm sửng sốt.
Lục Nhẫn Đông cười nói: “Ừ… Trên răng nanh của cô có một miếng hành lá.”
Tô Đàm bối rối, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, cô vội vàng quay đi, lấy một chiếc gương từ trong túi xách ra soi vào chính mình. Vậy mà răng nanh của mình trong gương lại sạch bong, chẳng có gì cả.
“Lừa cô thôi.” Giọng nói mang theo ý cười của Lục Nhẫn Đông vang lên từ đằng sau.
“Vậy làm sao anh biết tôi đã ăn gì đó có hành?” Tô Đàm quay đầu lại hỏi.
Lục Nhẫn Đông nói: “Chính cô nói với tôi mà.”
Tô Đàm nhíu mày, cô chưa từng nói với Lục Nhẫn Đông hôm nay cô ăn gì.
Lục Nhẫn Đông cười nói: “Trước đây không phải cô nói với tôi rồi sao, cô thích nhất là bánh rán hành được bán ở căn tin của trường, tiếc là nó chỉ được bán vào thứ tư.”
Tô Đàm không nhớ rõ là mình đã nói hay chưa, nhưng chuyện này là sự thật, cô gật đầu: “Được rồi, anh thật lợi hại.” Lục Nhẫn Đông quả thật rất lợi hại, ngay cả lời cô thuận miệng nói lúc trước cũng nhớ rõ.
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Ồ, giọng điệu này của cô miễn cưỡng quá nhỉ?”
Tô Đàm bất đắc dĩ lên tiếng: “Vậy tôi nên nói như thế nào?”
Lục Nhẫn Đông nói: “Cô phải che miệng, hai mắt trừng lớn một chút, biểu hiện phải hơi phóng đại.”
Tô Đàm rất phối hợp làm biểu hiện phóng đại, sau khi Lục Nhẫn Đông nhìn xong đành thở dài: “Thôi thôi.”
Tô Đàm bỏ tay đang che miệng mình xuống: “Anh yêu cầu quá cao rồi.”
Lục Nhẫn Đông bất lực: “Ừ, chỉ trách tôi.”
Tô Đàm nghe vậy
Lục Nhẫn Đông gật đầu: “Đúng vậy, cô không thấy cái chân này của tôi bị gãy cũng do các cô gái sao?”
Tô Đàm cười ha hả.
Ở chung với Lục Nhẫn Đông rất thú vị, chỉ tiếc Tô Đàm lại luôn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp mặt anh, người đàn ông ngồi trên ghế lái có vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Có lẽ khi yêu nhau thì dịu dàng, vui vẻ, khi chia tay thì lại lạnh lùng, dứt khoát, khiến đối phương tổn thương, Tô Đàm mỉm cười nghĩ.
Thời gian đọc sách hôm nay không còn nhiều lắm, Tô Đàm cũng không lưu luyến, cô đứng dậy nói tạm biệt.
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Hay là cô chờ một chút? Lát nữa Tào Tử Húc sẽ đến bệnh viện đưa tài liệu cho tôi, tôi sẽ nhờ anh ta đưa cô về trường học.”
“Không cần đâu.” Tô Đàm lắc đầu, “Thật ngại khi làm phiền anh ta.”
“Thật ra không phiền phức lắm.” Lục Nhẫn Đông nói, “Cô còn không biết sao? Người chết trong đoạn video cô đã xem lúc trước là sinh viên trường cô, anh ta đúng lúc muốn đi tìm hiểu một chút tình hình.”
Tô Đàm nghe vậy thì khá hoảng sợ: “Là sinh viên của trường tôi?”
“Đúng.” Lục Nhẫn Đông gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy rất khéo, cô ta là sinh viên khoa múa của trường cô.”
Tô Đàm và khoa múa cũng không quen biết, ngày đó sau khi xem xong video, trong đầu cô toàn là bàn tay trắng bóng u ám và móng tay sơn màu đỏ, vốn cô đã không muốn nhớ lại nữa rồi. Với lại cô cũng nhận thức sâu sắc được rằng việc tham gia vào những chuyện này không có gì tốt cho bản thân mình
Tô Đàm hơi do dự, chần chừ nói: “Hung thủ kia… Tìm được rồi sao?”
“Đã xác định được kẻ tình nghi… Trên thế giới đúng là không có ma.” Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt nói, tuy anh dùng thái độ chắc chắn như vậy nhưng thật ra là để trấn an Tô Đàm, “Tôi thấy nhiều người chết rồi nhưng ma thì chưa từng thấy một con.”
Tô Đàm cũng biết trên thế giới đúng là không có ma, nhưng cô sợ những thứ đó cũng là một loại phản ứng sinh lý bình thường, giống như có người bị dị ứng với hoa, có người trời sinh lại sợ bóng tối.
Tô Đàm hỏi: “Không có ma… Vậy có điều thần kỳ gì đó tồn tại không?”
Lục Nhẫn Đông nói: “Ví dụ như?”
Tô Đàm nhịn cười: “Ví dụ như xem bói.”
Lục Nhẫn Đông không ngờ rằng Tô Đàm lại đào hố cho anh, anh cảm thán: “Ôi, cô bé này, cô vẫn không tin tôi à?”
Tô Đàm nói: “Những chuyện anh nói, tùy tiện hỏi người khác một chút sẽ biết thôi.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Vậy tôi nói cái những người khác không biết nhé?”
Tô Đàm thấy thú vị: “Anh nói đi.”
Lục Nhẫn Đông cố ý thấp giọng: “Ví dụ như hiện tại trong túi xách của cô còn giấu hai cái bánh rán hành…”
Tô Đàm: “…”
Không sai, cô đã lặng lẽ đặt hai cái bánh rán hành vào trong túi xách, còn dùng túi nilon gói kỹ, dự định ăn vào buổi tối hôm nay, không ngờ lại bị Lục Nhẫn Đông phát hiện.
Cuối cùng Tô Đàm cũng hiểu được vì sao Lục Nhẫn Đông biết về chuyện hành lá, cô nói: “… Anh ngửi thấy mùi đúng không?”
Lục Nhẫn Đông đáng thương nhìn Tô Đàm, một người đàn ông vậy mà lại có thể không biết xấu hổ bắt đầu làm nũng, anh nói: “Cô không biết những gì tôi đã trải qua mấy ngày ở bệnh viện đâu, buổi trưa cô không đến nên không nhìn thấy bọn họ cho tôi ăn cơm với… ”
Tô Đàm nhíu mày nhìn anh, ý bảo Lục Nhẫn Đông tiếp tục bịa đặt đi, coi như cô thua.
Lục Nhẫn Đông nói: “Tôi nghiêm túc mà, cơm của tôi chẳng có hương vị gì cả, Tô Đàm, chúng ta thương lượng một chút được không?”
Tô Đàm hỏi: “Thương lượng cái gì?”
Lục Nhẫn Đông nói: “Chia cho tôi một cái bánh rán hành…”
Tô Đàm: “…”
Lục Nhẫn Đông năn nỉ: “Đi mà, nửa cái cũng được.”
Tô Đàm để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn xoay người lấy cái bánh rán hành còn nóng hổi trong túi của mình ra đưa cho Lục Nhẫn Đông nói: “Anh ăn đi.”
Lục Nhẫn Đông vô cùng cảm động, nhận lấy bánh ăn như hổ đói.
Tô Đàm nhìn anh ăn: “Chẳng lẽ anh thật sự bị người ta ngược đãi?”
Lục Nhẫn Đông gật đầu: “Cô tới đây ăn hai ngày sẽ biết, bệnh viện này đối xử với bệnh nhân chẳng tốt chút nào.” Khẩu vị chua cay gì cũng đều phải kiêng kỵ khiến bánh rán hành bỗng trở thành bữa tiệc lớn.
Tô Đàm nói qua loa: “Được được được, tôi tin anh.” Có quỷ mới tin, Lục Nhẫn Đông là kiểu người khiến người ta không biết câu nào của anh mới là thật là giả.
Lục Nhẫn Đông vừa ăn vừa nói: “Ngon thật đấy.”
Đúng lúc này Tào Tử Húc bước vào, thấy Lục Nhẫn Đông đang lau miệng thì cất giọng hỏi: “Lục Nhẫn Đông, cậu đang làm gì vậy?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Gặm bánh.”
Tào Tử Húc ngạc nhiên: “Gặm bánh?”
Lục Nhẫn Đông gật đầu: “Ừ, gặm bánh.”
Nhìn vẻ mặt của Tào Tử Húc, Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm không nhịn được mà bật cười.
Sắc mặt Tào Tử Húc đen sì: “…” Trong lòng thầm mắng, mẹ nó, Lục Nhẫn Đông, cậu khẳng định sẽ chết không yên ổn.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói: <
Lục Nhẫn Đông: Tôi đã ăn cái bánh rán hành này.<
Tô Đàm: ?<
Lục Nhẫn Đông: Cho nên tôi sẽ là người của cô…<
Tô Đàm: … Trả lại cho tôi.<
Nữ chính kém nam chính 8 tuổi.<