Sau đó, Tào Khê còn quấy rầy Tô Đàm mấy lần nhưng đều bị Tô Đàm gọn gàng đánh trả lại. Lần cuối cùng, cô nàng trực tiếp chạy đến công ty tìm Tô Đàm, hai người gặp nhau nói chuyện trong quán trà bên cạnh công ty.
Tô Đàm gọi trà xanh, vừa uống vừa nghe Tào Khê khóc lóc kể lể.
Tào Khê nói rằng đã thích Lục Nhẫn Đông nhiều năm rồi, còn nói Lục Nhẫn Đông nhất định không đáp lại tình cảm của cô ta, bạn gái lại thay đổi nhiều người như vậy… Có lẽ do muốn thử thách cô ta.
Tô Đàm nhìn Tào Khê, nghĩ thầm, người trước mặt thật đúng là người bị hại trong tiểu thuyết ngôn tình máu chó.
Tào Khê nói: “Cô còn cười tôi, chờ đến lúc anh ấy chia tay cô, để xem cô còn cười được không!”
Tô Đàm nghĩ thầm, cô đã rất cố gắng kìm nén không cười rồi, chẳng ngờ Tào Khê lại nhìn ra suy nghĩ của mình, cô nói: “Không phải tôi cười cô, tôi chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.”
Vẻ mặt Tào Khê đầy khiếp sợ.
Tô Đàm nói tiếp: “Cô nhìn lại mình xem, cô xinh đẹp như vậy, khi khóc cũng rất đáng yêu, tại sao lại cứ cố chấp với Lục Nhẫn Đông thế?”
Lần đầu tiên Tào Khê được tình địch khích lệ như vậy, cô ta ngập ngừng hai câu không nói được nên lời. Trước kia, Tào Khê cũng đã làm loại chuyện như thế này, kết quả hoặc là bị bạn gái Lục Nhẫn Đông châm chọc, khiêu khích, hoặc chửi ầm lên, thậm chí vì chuyện này mà tạo ra khoảng cách với Lục Nhẫn Đông. Nhưng Tô Đàm như miếng vải bông vậy, bao nhiêu sức lực đánh vào cũng như không.
“Cho dù chia tay thì cũng không có gì to tát lắm.” Tô Đàm nói, “Trong thời gian yêu đương với Nhẫn Đông, chúng tôi có nói với nhau, yêu đương chỉ là quá trình tìm hiểu lẫn nhau, nếu phát hiện đối phương có nhiều điểm mà bản thân không chấp nhận được thì chia tay cũng là việc bình thường.”
Tào Khê trợn tròn đôi mắt: “Cô không đau khổ khi chia tay với Lục Nhẫn Đông sao?”
Tô Đàm cúi đầu nhìn nước trà trong suốt trong tách, cười vô cùng dịu dàng, cô nói: “Có lẽ sẽ cảm thấy nuối tiếc.”
Tào Khê yên lặng, đôi mắt cô ta đầy vẻ không thể tin nổi, miệng mấp máy, không biết nói thế nào cho thích hợp.
Tô Đàm cười: “Ngoại trừ tình yêu, cô không có mong ước gì khác muốn thực hiện sao?”
Tào Khê thật sự choáng váng, luôn cảm thấy chủ đề đi chệch hướng: “Tôi, tôi thích vẽ tranh…”
“Cô rất giỏi đấy.” Tô Đàm luôn có sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với sinh viên mỹ thuật, cô nói, “Tôi cũng rất thích vẽ tranh nhưng mà không có thiên phú, cũng không có điều kiện để học.”
Tào Khê nâng tách trà lên, uống một ngụm hết cả tách trà.
Ngày hôm đó, hai người nói chuyện rất nhiều, cuối cùng khi Tào Khê rời đi, ánh mắt đã không còn phẫn nộ lẫn oán hận như lúc đến.
Tô Đàm nhìn theo Tào Khê đến khi khuất hẳn rồi gọi điện cho Lục Nhẫn Đông.
Tiếng của Lục Nhẫn Đông ở đầu kia điện thoại hơi mệt mỏi, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy bảo bối?”
Tô Đàm nói: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho anh hả?”
Lục Nhẫn Đông vừa mừng vừa lo, nói: “Không có, không có, anh hạnh phúc nhất luôn ý!”
Tô Đàm nói: “Không có gì, chỉ là nhắc anh chú ý sức khỏe, nhanh chóng quay về. Được rồi, không có việc gì thì em cúp máy đây.”
Lục Nhẫn Đông còn chưa kịp phản ứng, Tô Đàm đã cúp máy. Anh sững sờ nhìn điện thoại một lúc mới kịp phản ứng hình như Tô Đàm điều tra hành tung của anh qua điện thoại… Đàm Đàm nhà anh cũng biết kiểm tra anh rồi sao? Việc này có tính là tiến bộ không nhỉ? Lục Nhẫn Đông thở dài, cảm thán rằng cô gái nhà anh cuối cùng cũng mở mang đầu óc rồi.
Mùa hè đã trôi qua một nửa, hai người xa nhau đã hai mươi ba ngày.
Thời gian này Lục Nhẫn Đông vẫn luôn nhớ kỹ, anh dựa vào điều này hỏi Tô Đàm có nhớ anh không, còn nói rằng vụ án sắp kết thúc, khoảng chừng hai ngày nữa là có thể trở về.
Tô Đàm đang ăn, ậm ờ nói: “Có nhớ, có nhớ.”
Lục Nhẫn Đông cười nói: “Ngoan, đợi anh về nhé.”
Tô Đàm đáp vâng.
Giữa tháng tám, cuối cùng Lục Nhẫn Đông cũng kết thúc chuyến công tác dài ngày. Tô Đàm xem bản tin buổi sáng, thấy một ít chi tiết về vụ án. Hung thủ giết người có năng lực phản trinh sát rất mạnh khiến cho việc phá án và điều tra vô cùng khó khăn, may mà cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc vụ án.
Nếu vụ án được phá, Lục Nhẫn Đông cũng nên trở về.
Buổi chiều ba ngày sau, Lục Nhẫn Đông về đến nhà thấy Tô Đàm đang ngồi trên ghế sofa, ngậm bút đọc sách.
Cô gái của anh vẫn đáng yêu như vậy, gò má dường như gầy đi một chút, có lẽ không có anh ở nhà nấu nướng nên ăn cơm không ngon miệng.
“Anh đã về rồi!” Tô Đàm ngẩng đầu, vui vẻ nói.
“Ừ.” Lục Nhẫn Đông bị bao phủ trong cái nóng mùa hè. Anh nói: “Anh đi tắm đây.”
Tô Đàm gật đầu.
Lục Nhẫn Đông đi vào phòng tắm, lúc trở ra thân trên để trần, những giọt nước trên tóc đang nhỏ từng giọt xuống dưới. Làn da của anh cũng đen đi một chút, khí chất nhìn có vẻ càng thêm hoang dã. Anh đi đến bên cạnh Tô Đàm, ngồi xuống nói: “Mau tới đây cho anh nhìn xem có gầy đi chút nào không.”
Tô Đàm lẩm bẩm: “Không gầy mà.”
“Không tin.” Lục Nhẫn Đông nói, “Qua đây cho anh nhìn một chút.”
Tô Đàm định từ chối thì bị Lục Nhẫn Đông trực tiếp bế ngang người lên, cô hét lên một tiếng, trong mắt hơi hoảng sợ: “Em thật sự không gầy mà…”
Lục Nhẫn Đông hừ lạnh một tiếng: “Không gầy thì em sợ cái gì?”
Anh ôm Tô Đàm đến chỗ cân, đặt cô lên đó rồi nhìn chằm chằm vào con số hiển thị, nở nụ cười: “Đây gọi là không gầy sao?”
Tô Đàm rụt người lại trên cân như con chim cút.
Lục Nhẫn Đông nắm lấy khuôn mặt của Tô Đàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh rất vất vả nuôi em béo lên mấy cân để khi chuẩn bị đón năm mới sẽ ăn em, em lại khiến anh thấy gầy như thế này hả?”
Tô Đàm giải thích: “Em ăn cơm ngon lắm mà!”
Lục Nhẫn Đông nói: “Vậy tại sao lại gầy?”
Ánh mắt Tô Đàm phiêu du một lúc, thông minh đột xuất nói: “Do nhớ anh đó.”
Lục Nhẫn Đông nghe vậy, giống như cười mà không phải cười: “Ồ, còn biết nịnh hót nữa, em cho rằng làm thế anh sẽ hết tức giận sao?”
Tô Đàm lại gần, kiễng mũi chân hôn một cái lên cằm Lục Nhẫn Đông, nói: “Đừng giận được không, anh không những gầy mà còn đen nữa kìa…” Chẳng qua, ngược lại vòng eo càng thêm hấp dẫn…
Lục Nhẫn Đông nắm lấy chóp mũi của Tô Đàm, hỏi: “Em đang nhìn đi đâu thế?”
Tô Đàm nhanh chóng ra vẻ nghiêm túc: “Đâu có đâu, em chỉ lo lắng cho anh thôi.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Lo lắng cho anh hay lo lắng cho eo của anh?”
Tô Đàm cọ cọ: “Eo của anh chẳng phải thuộc về anh sao?”
Lục Nhẫn Đông phát hiện mình
Tô Đàm nói: “Không ạ, hôm qua cô ấy còn đưa bức tranh cô ấy vẽ cho em đấy.”
Lục Nhẫn Đông hơi kinh ngạc, rõ ràng anh không hiểu sao chuyện này lại phát triển thành như vậy, anh muốn nói lại thôi, cuối cùng thật sự không nhịn được: “Em và cô ta nói chuyện gì vậy?”
Tô Đàm kể lại toàn bộ việc cô khuyên Tào Khê như thế nào cho Lục Nhẫn Đông, sau khi nghe xong anh liền thở dài, sờ đầu Tô Đàm, không nói gì.
Ăn cơm tối xong, hai người hưởng thụ thời gian thoải mái ở bên nhau.
“Đàm Đàm.” Lục Nhẫn Đông hỏi, “Ngày mai em có rảnh không?”
Tô Đàm nói: “Dạ có.” Cô tính toán, “Ngày mai là thứ năm, em không cần đi làm.”
“Vậy được.” Lục Nhẫn Đông nói, “Đi theo anh đến chỗ này.”
Tô Đàm cho rằng Lục Nhẫn Đông sẽ dẫn cô đi đến nơi có phong cảnh đặc biệt nào đó, bởi vì biểu cảm của Lục Nhẫn Đông khá nghiêm túc. Kết quả ngày hôm sau khi cô đến nơi cần đến, sau khi vào nhà liền sợ hãi.
Trong phòng có một đôi vợ chồng đang ngồi, ngoại hình của họ có phần tương tự với Lục Nhẫn Đông, mà em trai của anh – Lục Thiên Nhật đang nói chuyện phiếm với họ. Mặc dù Tô Đàm không biết họ nhưng cũng không làm khó cô đoán được thân phận những người này, bọn họ hẳn là bố mẹ của Lục Nhẫn Đông.
Quả nhiên, bác gái với gương mặt hiền lành gọi: “Nhẫn Đông, bọn con đã về rồi.” Bà ấy nhìn thấy Tô Đàm cũng không ngạc nhiên, chắc là Lục Nhẫn Đông đã đánh tiếng trước rồi, bà ấy mỉm cười nói: “Cháu gái đừng sợ, đến bên này ngồi đi.”
Tô Đàm nhìn Lục Nhẫn Đông một cái, anh nói: “Đừng sợ, đi đi.”
Tô Đàm chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, cô không bao giờ nghĩ tới Lục Nhẫn Đông sẽ dẫn cô đi gặp người nhà anh.
“Cháu là Tô Đàm phải không, Nhẫn Đông đã nói về cháu với chúng ta rất nhiều lần rồi.” Có thể thấy tính tình của mẹ Lục rất tốt, vô cùng dịu dàng, nếu chỉ nhìn vào mà nói thì tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, còn tuổi thật là bao nhiêu thì không biết được.
“Vâng thưa bác gái.” Đối với trường hợp này Tô Đàm không có kinh nghiệm nên cô hơi thận trọng.
“Ngoan lắm!” Mẹ Lục có vẻ rất hài lòng với Tô Đàm, còn trừng mắt với bố Lục có vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh, “Anh không thay đổi được vẻ mặt sao? Làm cho con gái nhà người ta sợ thì làm sao bây giờ? Sao không chào hỏi nữa?”
Trong mắt bố Lục toát ra vẻ bất đắc dĩ: “Chào cháu.”
Tô Đàm vừa mừng vừa lo: “Cháu chào bác trai.”
Mẹ Lục nói: “Tô Đàm, cháu đừng để ý nhé, ông ấy là mặt gỗ, đối xử với ai cũng như thế cả.”
Lục Nhẫn Đông vén tay áo lên nói: “Mẹ, con đi làm cơm đây.”
“Thôi, bảo em con nấu cơm đi, con ở lại đây trò chuyện với chúng ta.” Mẹ Lục nhận ra Tô Đàm không được tự nhiên nên giữ Lục Nhẫn Đông ở lại nói chuyện.
Lục Nhẫn Đông cười nói: “Mẹ để cô ấy vào nấu cơm giúp con đi.”
Mẹ Lục trừng mắt: “Con nghĩ hay quá nhỉ, mẹ còn muốn trò chuyện thêm một lát với cô gái đáng yêu này đấy.”
Lục Nhẫn Đông: “…”
Mẹ Lục lại phàn nàn thêm vài câu, nói rằng bà muốn sinh con gái, kết quả mang thai ba lần đều là con trai.
Nói chuyện phiếm với mẹ Lục một lúc, Tô Đàm dần cảm thấy thoải mái. Có lẽ do chuyện xảy ra lúc còn bé để lại di chứng cho cô, thật ra đối với chuyện gặp mặt người lớn, trong lòng cô tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Cũng may tính cách mẹ Lục hiền hòa, không tạo áp lực cho Tô Đàm, bà giống như một trưởng bối hiền lành trò chuyện với Tô Đàm chút chuyện linh tinh không quan trọng vậy.
Lục Nhẫn Đông ngồi bên cạnh Tô Đàm, nắm tay cô, cảm giác được cơ thể của cô từ căng cứng dần dần thả lỏng.
Bữa trưa là do Lục Thiên Nhật làm, không thể không nói đến tay nghề nấu nướng của người nhà họ Lục đều làm cho người ta kinh sợ, màu sắc với hương vị so với đầu bếp nhà hàng thì chỉ có hơn chứ không kém.
Mẹ Lục nói: “Nhẫn Đông, con thực sự không định đổi công việc hả? Ba ngày hai bữa lại đi công tác, Tô Đàm chịu được nhưng mẹ thấy đau lòng quá.”
Lục Nhẫn Đông còn chưa trả lời,Tô Đàm nhẹ giọng nói: “Bác gái, cháu không ngại anh ấy đi công tác đâu.”
Mẹ Lục hơi ngạc nhiên, bà cũng biết trước đó Lục Nhẫn Đông có vài cô bạn gái đều xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này, anh rất thích công việc tư vấn của mình. Mẹ Lục luôn suy nghĩ, phải có tình cảm nhiều như thế nào mới khiến cho Lục Nhẫn Đông xem xét để từ bỏ công việc này.
Lục Nhẫn Đông nhìn Tô Đàm, nhưng lại mỉm cười, nói một câu mà không ai nghĩ anh sẽ nói: “Con đang suy nghĩ về điều này.”
Tô Đàm và mẹ Lục đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Nhẫn Đông nói: “Ai bảo em không chịu ăn uống đàng hoàng lúc anh đi công tác.”
Tô Đàm nói: “Em ăn rất ngon miệng mà.”
Lục Nhẫn Đông: “Ăn ngon tại sao lại gầy đi?”
Tô Đàm thanh minh: “Mùa đông không phải sẽ béo trở lại sao, còn mấy tháng nữa là sang năm mới rồi.”
Nhìn hai người đối đáp, trong mắt mẹ Lục ánh lên chút vui vẻ.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói: <
Lục Nhẫn Đông: Gặp bố mẹ xong có thể kết hôn rồi…<
Tô Đàm: Ơ kìa???<