Xác suất để lần xem mắt đầu tiên trong đời lại gặp phải đối tượng mình thầm mến thời thanh xuân là bao nhiêu phần trăm?
Câu trả lời là, một trăm phần trăm.
Ít nhất với trường hợp của Từ Đông Đông hiện giờ thì chính là một trăm phần trăm.
Cô nhìn người đối diện, thành thật thì, tựa như là mơ vậy. Cảm giác như có ai đó mở hộp sọ của mình ra rồi đổ nước nóng vào. Theo bản năng lắc đầu xua đi ảo giác nhưng cô lại có thể nghe được âm thanh “Rào rào” xối xả.
Nam thần ngồi trước mặt nhưng cô điên mất rồi…
Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ??
“Em… Em không thoải mái à?” Phục vụ bưng nước chanh tới, anh liền đẩy tới trước mặt cô, ân cần hỏi han.
Trời ơi! Anh nói chuyện với cô! Nam thần đang hỏi thăm cô!
Mặt nóng bừng, miệng khô không khốc, không thể trả lời câu hỏi của anh, làm thế nào bây giờ?
Đối phương nhìn cô hoảng loạn mà nheo mắt, họa ra một độ cong đẹp vô cùng, như muốn giết chết cô trong gang tấc.
“Không ăn cơm luôn à? Thế để anh đưa em về nhà nghỉ nhé, hay là đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào?” Anh mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp dễ nghe vô cùng.
Đến cuối cùng vẫn là bị nam thần làm cho hoảng loạn, tinh thần bất ổn ư?
Từ Đông Đông trơ mắt nhìn anh đứng lên, lòng đau như cắt, nắm chặt hai tay, dùng hết sức mới thốt ra được mấy chữ: “Em…Em…Em…”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra em không có làm sao hết á!
Anh đã đứng lên rồi, khăn cũng đã quàng được một nửa, cau mày nhìn cô, tựa như vị thần đang đưa mắt nhìn xuống chúng sinh.
“Em thật sự không sao.” Bây giờ Từ Đông Đông mới hoàn hồn, cầm ly nước chanh uống ừng ừng, đặt xuống bàn cái “Ầm”, nhìn anh rồi nở nụ cười khó coi nhất trên đời, tiếp tục giải thích: “Em chỉ đang ho thôi, không sao cả, em chỉ là, bị ho thôi, mỗi lần khẩn trương là lại ho… khụ khụ…”
Uống nước quá nhanh sẽ bị sặc.
Bị chính sự ngu ngốc của mình làm cho bật khóc, nếu cô là con mèo thì tốt rồi, rơi vào tình huống này chẳng cần phải nói gì, cứ vẫy đuôi bỏ đi là xong….
Mặt Từ Đông Đông đưa đám, như có thủy triều dâng lên khóe mắt cô, nhưng không ngờ giây tiếp theo thấy môi anh giật giật, rồi ngồi lại vào ghế, giọng ôn hòa: “Em run cái gì chứ? Anh cũng có phải là bão lũ hay quái thú gì đâu.” Anh vừa nói vừa đưa tay lên vuốt mũi, mở thực đơn ra đặt trước
mặt cô: “Em muốn ăn gì thì cứ gọi đi.”
AAAAA… Từ Đông Đông nhìn thực đơn, trong lòng như đang nổ pháo hoa.
Nam thần mời mình ăn cơm! Nam thần mời mình ăn cơm!!
Kích động đến mức muốn phi luôn ra ngoài đường kia chạy vài vòng…
“Em chọn xong chưa?”
“À? Dạ?” Lúc này Từ Đông Đông mới tỉnh táo lại, phát hiện đã mười phút trôi qua, thực đơn anh mở cho cô vẫn ở trang đầu tiên…
Dù gì cũng là biên kịch của đài truyền hình Tân Tấn mà!! Cũng không phải là chưa bao giờ được gặp idol! Đạo lý này cũng hiểu rồi mà tại sao lại không có tiền đồ như vậy, vứt hết liêm sỉ ra chuồng gà rồi à?!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Đông Đông mắng chửi bản thân một trận rồi mới ngẩng đầu nhìn anh.
Một giây, hai giây,…
Đến giây thứ ba thì ánh mắt lặng lẽ rời đi, nhìn ra phía sau lưng anh. Trước đây ngắm anh trên quảng cáo tivi hoặc tạp chí đã cảm thấy bị trêu đùa đến mức không chịu nổi, vậy mà hôm nay lại đối mặt như vậy, nếu nhìn nữa mặt cô sẽ tự bốc cháy mất…
“Em ăn món này, bít tết sốt tiêu đen này a, hahahaha….”
Vẫn còn nghĩ rằng mình đã tỉnh táo rồi cơ.
Nhưng vừa mở miệng ra, đúng là không thể kìm chế được, tự nhiên phát ra một tràng cười ngây ngô ngu ngốc…
Nam thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo thâm ý gì đó.
Ăn cơm xong, anh vô cùng lịch lãm chở cô về nhà. Sau khi xuống xe Từ Đông Đông lễ phép nói với anh: “Vậy, hẹn gặp anh sau a…”
Anh gật đầu, nói gì đó nhưng đằng sau có còi xe vang lên nên cô không nghe được.
Từ Đông Đông đứng ở hành lang nhìn anh lái xe đi, cảm thấy bản thân thất bại vô cùng. Xem mắt không thành cũng không sao, nhưng cô lại ngốc đến mức không hề mở miệng xin chữ ký của người ta, sau này muốn lấy chứng cứ để khoác lác cũng không có, ai tin được chuyện cô đã đi xem mắt với nam thần đây?
Điều quan trọng là ai sẽ tin được chuyện nam thần cũng phải đi xem mắt????
Hết chương 1.