Ba người gọi nước xong rồi Thục Tâm mới nhìn bọn họ một lượt nói: "Lâu rồi chúng ta mới tụ tập đông đủ như vậy."
Hiểu Khê cười nói: "Hôm nay là giáng sinh mà nên mới dành thời gian ra đây với bạn bè."
Mộng Phạn gật đầu: "Đúng vậy đó, hiếm lắm mới có mấy người phụ nữ chúng ta tụ họp mà không có mấy người đàn ông bên cạnh."
Thục Tâm nhìn sang Alex đang ngồi đối diện, hỏi: "Alex, giáng sinh mọi năm ở nước Anh cậu sẽ hay làm gì?"
Alex nhìn cô ấy rồi trả lời: "Đi làm, tối đến thì rủ Mia đi chơi giáng sinh hoặc là sang nhà của cậu ấy ăn bữa cơm cùng anh em Mia."
Cố Thường Hi ngồi bên cạnh cầm ly hồng trà nóng lên uống, nói: "Mình không nghĩ đến tới giáng sinh mọi người sẽ tụ họp lại nói chuyện với nhau như thế này."
Mộng Phạn cầm muỗng khuấy cà phê trong ly, nói: "Tết thì bọn mình về quê, về nhà không có tụ họp được.
Ngày thường thì bận đi làm nên bọn mình luôn chọn dịp giáng sinh để tụ họp với nhau."
Hiểu Khê ngồi bên cạnh cười nói: "Nhưng giáng sinh năm nay đông đủ hơn rồi, có cả Hi Hi và Alex nữa.
Không thiếu ai."
Cô đặt ly hồng trà lên bàn, hỏi: "Thục Tâm, cậu với Trương Hàn tối nay đón giáng sinh với nhau sao?"
Thục Tâm nghe cô hỏi vậy thì hai gò má hiện lên có chút ửng đỏ, cô ấy cầm ly cà phê lên uống một ngụm, hắng giọng nói: "Mình và Trương Hàn chỉ là mối quan hệ bạn bè và đồng nghiệp với nhau thôi, không phải là người yêu đâu."
Mộng Phạn ngồi bên cạnh nghe vậy thì nói: "Nhưng mình thấy cái cậu tên Trương Hàn đó rất tốt mà, biết quan tâm, chăm sóc cho cậu nữa.
Sao cậu không mau chóng đồng ý, trở thành người yêu của nhau đi?"
"Mình thấy Trương Hàn một phần cậu ấy nhỏ tuổi hơn mình nếu nói về tình yêu mình sợ cậu ấy chưa chín chắn về cách suy nghĩ, trưởng thành, mình cũng là cô gái cần có một bờ vai để dựa dẫm, trong lòng cảm thấy an tâm chứ không phải là khi yêu vào cậu ấy như một đứa em trai để mình bảo vệ.
Mình nghĩ hai tụi mình không hợp nhau đâu với lại mình bây giờ chỉ tập trung vào công việc thôi chưa nghĩ đến chuyện yêu đương nên tính sau đi."
Nghe cô ấy nói xong mọi người đều không nói gì, trong lòng cô thở dài chỉ sợ Trương Hàn phải rất khó khăn mới có thể theo đuổi được cô ấy đây.
Đang miên man suy nghĩ thì cô nghe thấy giọng của Trương Hàn từ phía sau truyền tới: "Hóa ra là chị nghĩ em như vậy sao?"
Mọi người nghe thấy giọng nói của cậu thì đều bất ngờ quay sang nhìn, thấy cậu trên tay cầm áo khoác màu hồng, trên gương mặt thể hiện sự buồn bã.
Cậu đi tới đưa áo khoác sang cho Thục Tâm: "Lúc nãy em thấy chị mặc khá ít nên lấy áo khoác đem tới cho chị."
Thục Tâm nhìn thấy cậu thì trong lòng bối rối cực kỳ, cô đứng dậy đưa tay nhận lấy áo khoác từ tay cậu: "Cảm ơn em đã mang tới cho chị."
Cậu gật đầu lãnh đạm nói: "Vậy em xin phép về trước đây, khi nào chị về cần em rước thì gọi em."
Cậu nói rồi xoay người rời đi, Mộng Phạn ngồi bên cạnh đưa tay lay cánh tay áo cô ấy nói: "Mau đuổi theo cậu ấy đi."
Thục Tâm hoàn hồn nhanh chóng cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
Hiểu Khê nhìn thấy bóng dáng cô ấy chạy đi, thở dài: "Chỉ mong là mọi chuyện sẽ ổn."
Mọi người nghe vậy thì cũng không nói gì, chắc chắn là những câu nói lúc nãy của Thục Tâm, cậu ấy đều nghe thấy cả rồi.
Ở bên ngoài, Thục Tâm cầm lấy áo khoác đuổi theo Trương Hàn đang đi nhanh phía trước, la lên gọi: "Trương Hàn, cậu đợi tôi một lát.
Cậu đi nhanh quá tôi sắp không đuổi kịp cậu rồi."
Trương Hàn nghe vậy thì dừng lại xoay người lại, cô không nghĩ cậu sẽ dừng lại đột ngột như vậy nên không dừng kịp vội đâm thẳng vào lòng cậu.
Cậu nhanh chóng đưa tay đỡ cô, lo lắng hỏi: "Chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Cô nắm lấy hai bên vạt áo khoác của cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là cậu dừng lại không báo trước nên tôi mới dừng không kịp đâm sầm vào cậu."
Cậu lần đầu tiếp xúc với cô một khoảng cách gần như vậy và cô còn đang ở trong lòng cậu nữa khiến hai gò má cậu có một chút ửng đỏ.
Cậu di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, buông tay ra nói: "Chị không sao thì tốt rồi."
Cô thấy tư thế hiện tại của hai người cực kỳ mờ ám nên vội nhanh chóng đứng thẳng người rời khỏi lồng ngực cậu, đưa tay cuộn tròn lại đến bên miệng ho khan vài cái để che giấu đi sự bối rối ngượng ngùng này.
Cậu hắng giọng nhìn cô, hỏi: "Chị đuổi theo em là vì chuyện gì?"
Cô lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: "Chuyện lúc nãy, những lời tôi nói..."
Cậu ngắt lời cô, từ trong cốp xe cầm lấy bó hoa đã chuẩn bị từ trước nói: "Đúng là khi em nghe chị nói những câu đó trong lòng em rất buồn cũng có chút đau lòng.
Nhưng mà nếu chị đồng ý ở bên cạnh em thì em sẽ là một người đàn ông trưởng thành có thể bảo vệ, che chở, làm chỗ dựa cho chị lúc chị cần.
Em sẽ không để chị xem em là một em trai mà chị bảo vệ.
Cho nên không có gì là không hợp nhau cả, chúng ta chưa thử hẹn hò sao có thể nói một câu là không hợp được.
Em thích chị đã rất lâu rồi, em biết chị mới buông bỏ đoạn tình cảm cũ đi rất khó mở lòng với người khác.
Nhưng chị có thể cho em một cơ hội để em đến bên cạnh, sưởi ấm trái tim của chị, là người có thể làm chỗ dựa, che chở cho chị không?"
Nói rồi cậu đưa bó