Tới Thượng Hải cũng đã trưa, hai người bọn cô đẩy hành lý từ bên trong sân bay đi ra thấy một người đàn ông quen thuộc đang đứng bên ngoài đợi sẵn.
Cố Thường Hi chạy nhanh đến ôm lấy người đàn ông đó: "Giáo sư Join, thầy sang Thượng Hải lúc nào vậy? Em còn tưởng thầy vẫn ở Anh với cô Lệ Nguyệt."
Join ôm lấy vỗ lưng cô, cười nói: "Thầy sang Thượng Hải hôm qua còn cô Lệ Nguyệt của em thì vẫn còn ở Anh, không về chung với thầy."
Cô ôm một lát rồi buông ông ra, hỏi: "Sao giáo sư biết hôm nay em sẽ sang đây?"
Ông cười cười đưa tay chỉ về phía Mary đang đứng ở sau lưng cô: "Trợ lý của em nói với thầy biết nên thầy ra đây đón hai đứa.
Chúng ta đừng đứng đây nữa mau vào trong xe đi, thầy dẫn hai đứa đi ăn."
Cô quay người nhìn Mary đang đứng phía sau cúi đầu xuống nhìn gì đó trên đất, nghe ông nói vậy thì cô gật đầu: "Dạ được, đều nghe theo thầy."
Tài xế nhanh chóng đi tới nhận lấy hành lý đem ra cốp sau để, ba người cũng mở cửa xe vào bên trong ngồi.
Tài xế để đồ xong thì nhanh chóng đi tới mở cửa ghế lái ra ngồi vào rồi lái xe rời đi.
Bên trong xe, cô quay sang hỏi Mary đang ngồi bên cạnh: "Bây giờ đã mấy giờ rồi?"
Mary giơ tay đeo đồng hồ lên trả lời cô: "Đã 11 giờ trưa rồi chị."
Cô gật đầu cũng không nói gì, giáo sư Join ngồi bên cạnh cô cười nói: "Đã lâu không gặp em, bây giờ gặp lại thấy em đã có da có thịt hơn trước rồi.
Bạn trai em chăm em tốt đấy."
Cô nghe vậy thì nở nụ cười ngượng ngùng, đưa tay xoa mũi: "Em đang muốn giảm cân nhưng lúc nào cũng không thành công.
Lần này sang Thượng Hải vài ngày, không có anh ấy bên cạnh em có thể giảm cân được chút ít rồi."
Ông nghe vậy thì bật cười, ngả người ra sau dựa lưng vào ghế: "Bạn trai em không cho em giảm cân là đúng rồi, khó khăn lắm mới vỗ béo em lên được sao có thể nỡ để em giảm cân."
Cô nghe đưa tay sờ lên eo mình, nhăn mặt nhìn ông nói: "Nhưng mập quá sẽ xấu, mặc đồ lên biểu diễn cũng không còn nữa thầy nên em phải giảm cân."
Hai người ở trong xe trò chuyện với nhau, mỗi người một câu đôi lúc còn có Mary nói vào vài câu góp vui khiến cho bầu không khí trên xe vui vẻ hơn.
Cứ như thế rất nhanh họ cũng đã đến quán ăn mà giáo sư Join đã đặt bàn sẵn.
Ba người bước xuống xe nhìn quán ăn trước mắt, cô quay sang nói: "Giáo sư với Mary vào trước đi, em đi gọi điện thoại một lát rồi vào sau."
Giáo sư Join nghe vậy thì nở nụ cười trêu chọc cô: "Gọi cho bạn trai có phải không?"
Cô mỉm cười gật đầu: "Dạ phải, em xuống máy bay rồi cũng nên báo bình an với anh ấy một tiếng."
Ông gật đầu nhìn cô: "Vậy được rồi, thầy với Mary vào trước đây.
Em cứ ở đây gọi điện thoại đi."
Ông nói rồi cùng Mary bước vào bên trong quán ăn, cô thu hồi tầm mắt mở túi xách lấy điện thoại ra rồi nhấn số gọi cho anh.
Khoảng một lúc sau anh mới bắt máy: "Alo."
Cô đi tới băng ghế gần đó ngồi xuống, nói: "Alo, em đến Thượng Hải rồi nên báo với anh một tiếng."
Tần Minh ở bên này nhìn một đống văn kiện trước mắt thì đưa tay xoa mi tâm nhưng vẫn dùng giọng dịu dàng để nói với cô: "Thế em đã ăn uống gì chưa?"
Cô đung đưa chân, lắc đầu: "Vẫn chưa nhưng hiện tại bọn em đang ở trước quán ăn chuẩn bị dùng bữa.
Còn anh thì sao?"
Anh ngả lưng dựa vào ghế, nói: "Anh cũng chuẩn bị sắp ăn rồi.
Em đi ăn trước đi đừng để bụng đói, tối anh gọi cho em."
Cô không yên tâm dặn dò: "Được, em biết rồi.
Nhưng anh nhớ phải ăn đó không được ăn trễ quá hay bỏ bữa đâu."
Anh bật cười, đồng ý: "Được được, anh biết rồi.
Lát em dùng bữa ngon miệng."
"Vâng."
Cúp máy cô vẫn không yên tâm lắm nhắn một tin cho Anna.
Anna đang ngồi thu xếp đồ đạc chuẩn bị xuống nhà ăn dùng bữa trưa thì điện thoại rung lên.
Cô ấy mở ra đọc tin nhắn của cô gửi tới: [ Phiền cô xuống nhà ăn đem một phần cơm lên cho Tần Minh.
Tôi sợ anh ấy lo làm việc quên mất thời gian rồi ăn trễ, hại đau dạ dày.]
Anna nhìn văn phòng đang đóng chặt cửa, nhanh chóng trả lời: [ Vâng, tôi biết rồi.]
Nhận được tin nhắn Anna thì cô mới thấy an tâm hơn chút ít.
Cô cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy đi vào bên trong quán ăn mà hai người kia đang đợi cô.
Ở bên này, trong văn phòng làm việc Tần Minh đang xem văn kiện rồi chỉnh sửa thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh nói: "Vào đi."
Cửa được mở ra sau đó được đóng lại, tiếng giày cao gót đi đến gần chỗ anh rồi dừng trước bàn làm việc.
Trước mặt anh xuất hiện một hộp cơm khiến anh phải dừng lại công việc đang làm dang dở, ngẩng đầu lên nhìn, hỏi: "Đây là?"
Anna mỉm cười nhanh chóng giải thích: "Cô Cố lúc nãy có nhắn tin cho tôi kêu tôi xuống nhà ăn đem một phần cơm cho Tần tổng.
Cô ấy sợ anh lo làm việc không dùng bữa đúng giờ rồi sẽ dễ đau dạ dày nên mới kêu tôi làm thế."
Anh cong khóe môi gật đầu: "Làm phiền cô rồi.
Cảm ơn."
Anna nhanh chóng lắc đầu: "Không phiền đâu, vậy Tần tổng anh nhanh chóng dùng bữa để cô Cố không lo lắng.
Tôi phải đi xuống nhà ăn ăn trưa đây."
"Được, cô cứ đi ăn đi."
Anna nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, bên trong văn phòng làm việc giờ cũng chỉ còn mình anh.
Anh khép văn