Trưa nắng nóng, ánh nắng mặt trời chói chang Tần Minh và Bách Khanh đứng ở ngoài quán ăn đợi Lập Thành bên trong thanh toán.
Bách Khanh nhìn trời nắng nóng như vậy thì thở dài: "Sao trời lại nóng như vậy chứ? Hay chúng ta đi sang tiệm net chơi đi, cậu thấy sao?"
Tần Minh ngồi trên xe đạp gật đầu: "Cũng được."
Tiếng chuông điện thoại tin nhắn cậu reo lên, cậu lấy điện thoại ra mở lên thì thấy tin nhắn của Thục Tâm gửi tới: [ Các cậu đang ở đâu vậy mua một chút đồ ăn vặt đem tới nhà mình được không? Hi Hi cứ ở trong phòng tập luyện đàn suốt ăn không gì nhiều.]
Tần Minh đọc xong tin nhắn thì trả lời: [ Được, bọn tôi lát sẽ tới.
Gửi tôi địa chỉ chỗ cậu.]
Mộng Phạn: [ Các cậu đang đi chung với nhau sao? Mình cũng tới nữa.]
Bách Khanh: [ Mình tới rước cậu.]
Mộng Phạn: [ Được.]
Tần Minh cất điện thoại vào túi đúng lúc Lập Thành từ trong quán bước ra, dắt xe đạp đi tới hỏi: "Chúng ta đi đâu tiếp theo?"
"Đi tới cửa hàng tiện lợi mua chút đồ rồi ghé sang nhà Thục Tâm."
Lập Thành nghe vậy thì khó hiểu: "Sao lại tới đó?"
"Đọc lại tin nhắn trong nhóm chat đi." Tần Minh nói xong mấy câu đó thì đạp xe đi trước, Bách Khanh cũng đạp xe đi theo.
Lập Thành ngơ ngác nhìn vội vàng leo lên xe đuổi theo hai người bọn họ.
Trong căn phòng tiếng đàn piano vang lên, Cố Thường Hi đàn xong thì dừng lại nhìn vào phím đàn.
Cô vẫn cảm thấy tiết tấu không ổn, cô đàn lại một lần nữa.
Thục Tâm đang nằm dài trên ghế sofa xem phim thì tiếng chuông cửa ở ngoài vang lên.
Cô nghĩ chắc là bọn họ tới rồi, cô đặt điều khiển TV lên bàn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Cô mở cửa ra thì thấy bốn người bọn họ đứng ở ngoài, trên tay Tần Minh cầm hai túi lớn nhỏ.
Cô đứng sang một bên nói: "Các cậu vào nhà đi."
Tần Minh vào nhà nghe thấy tiếng đàn phát ra quay sang hỏi: "Cậu ấy vẫn luyện tập sáng giờ sao?"
Thục Tâm gật đầu dẫn bọn họ đến phòng khách: "Cậu ấy từ khi tới đây thì đã tập không ngừng nghỉ, bữa trưa cũng chỉ ăn một chút rồi vào luyện tập."
Mộng Phạn ngồi xuống ghế nghe vậy thì nói: "Sao cậu ấy lại luyện tập quá sức như vậy?"
Thục Tâm nhún vai lấy bịch bánh xé ra ăn: "Cậu ấy là vậy một khi muốn làm gì đó thì phải là tốt nhất nếu không cậu ấy sẽ không nghỉ ngơi đâu."
Tần Minh đặt hai túi lên bàn không nói gì, lấy chai nước và mấy bịch bánh.
Lập Thành đứng bên cạnh thấy hành động của cậu như vậy thì hỏi: "Tính đem sang cho Hi Hi sao?"
"Đúng vậy."
Mộng Phạn nghe vậy cũng đứng dậy nói: "Để mình đi chung với cậu."
"Không cần đâu."
Thục Tâm nhìn thấy vậy thì cười nói: "Các cậu ở đây đi mình dẫn cậu ấy sang gặp Hi Hi."
Đứng trước cửa phòng Cố Thường Hi đang luyện tập, tiếng đàn piano ở trong phòng vẫn đang vang lên.
Thục Tâm mở cửa ra: "Cậu ấy đang tập ở đây cậu vào đi."
Tần Minh đứng ở ngoài nhìn thấy cô đang tập trung đàn nên chẳng để ý mọi thứ xung quanh.
Cậu quay sang nói: "Cảm ơn."
Thục Tâm lắc đầu, nói: "Không có gì.
Với lại mình cũng muốn tốt cho cậu ấy, cậu vào đi."
Tần Minh bước vào đóng cửa lại, đi tới gần chỗ cô.
Lúc cậu bước đến tiếng đàn cũng vừa dứt, Cố Thường Hi thở ra một hơi giọt mồ hồi trên trán của cô cũng rơi xuống phím đàn.
Bất ngờ trên má cô có một thứ gì đó mát lạnh áp vào, cô ngẩng đầu quay sang nhìn thì thấy cậu đang đứng bên cạnh nhìn cô.
Cô không biết cậu vào đây từ lúc nào, cô còn đang ngơ ngác nhìn thì nghe thấy cậu nói: "Cậu cầm lấy uống đi."
Cô hoàn hồn đưa tay nhận lấy chai nước, nói: "Cảm ơn.
Cậu tới đây từ khi nào vậy?"
"Tôi cũng chỉ mới tới thôi, tôi nghe Thục Tâm nói cậu tập không hề nghỉ ngơi.
Dành thời gian một chút ra nghỉ ngơi đi, cứ như thế cậu sẽ đổ bệnh."
Cô mở nắp chai nước ra rồi uống, nghe cậu nói vậy thì cô lắc đầu: "Không được, mình cảm thấy mình đàn chưa tốt nên muốn luyện thêm."
Cậu đưa bịch bánh cho cô, thấy cô kiên quyết như vậy thì thỏa hiệp đồng ý: "Vậy cậu ăn bánh xong rồi tôi với cậu cùng luyện tập."
Cô nhận lấy bịch bánh xé ra ngồi ăn, mỉm cười gật đầu: "Được."
Ở phòng khách Bách Khanh và Lập Thành ngồi chơi game không nghe thấy tiếng đàn nữa thì Bách Khanh cười nói: "Chắc là Tần Minh cậu ấy khuyên được Hi Hi nghỉ ngơi rồi."
Mộng Phạn ngồi ăn bánh xem cậu chơi game, gật đầu: "Thế thì tốt quá rồi."
Trận game kết thúc, Lập Thành quay sang nhìn Mộng Phạn: "Hay là lát nữa tụi mình cũng tập hát đi."
Mộng Phạn gật đầu, quay sang hỏi: "Được được.
Thục Tâm, nhà cậu có đàn guitar không?"
Thục Tâm gật đầu: "Có, để ở bên phòng đàn piano.
Cậu tính làm gì sao?"
"Thế thì may quá, Bách Khanh lát cậu đàn cho hai đứa mình luyện tập hát đi." Mộng Phạn nghe thế thì vui mừng quay sang nhìn Bách Khanh.
Bách Khanh nghe thế thì trượt tay nhấn lộn nút làm cho cậu thua game, cậu ngơ ngác quay sang: "H-hả?"
"Cậu hả gì mà hả? Cậu có chịu giúp không?"
Bách Khanh thấy cô sắp tức giận thì vội vàng gật đầu: "Giúp, giúp."
Thục Tâm đứng dậy đi xuống phòng bếp: "Mình đi lấy trái cây cho mấy cậu."
Mộng Phạn đứng dậy đi theo sau: "Mình giúp cậu."
Một lát sau hai người bọn cô bưng dĩa trái cây lên, Lập Thành lấy dĩa trái cây đặt lên bàn nói: "Đem một dĩa trái cây sang chỗ Hi Hi đi, cậu ấy luyện tập suốt sáng giờ chắc cũng mệt lắm."
Mộng Phạn gật đầu đồng ý: "Mình cũng có ý đó."
Trong phòng luyện tập, tiếng đàn piano vang lên kèm theo đó là một giọng ca trầm thấp.
Cố Thường Hi cảm thấy giọng cậu ấy hát rất hay, khiến cho cô an tâm hơn rất nhiều.
Cửa mở ra, đám người Thục Tâm ở ngoài nhìn thấy cảnh tượng một cô gái ngồi chơi đàn một người ngồi cạnh hát, ánh nắng chiếu vào hai người bọn họ làm tăng thêm sự dịu dàng đúng là một bức