Sau bữa cơm tối Cố Thường Hi về phòng sắp xếp quần áo treo lên tủ đồ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lấy điện thoại để ở trên nệm nhìn người gọi tới là mẹ mình thì cô vội vàng bắt máy.
"Alo, mẹ."
Trần Yên nghe thấy giọng cô thì vui mừng, vội vàng hỏi: "Mẹ đây, Hi Hi à ở đó có quen không con?"
Cố Thường Hi đi tới mở cửa ban công bước ra ngoài, nghe bà hỏi vậy thì nghẹn ngào: "Mới ở ngày đầu thôi mẹ nên con cũng chưa quen lắm nhưng dì Từ, chú Tần và cả Tần Minh đều đối xử với con rất tốt nên mẹ đừng lo lắng."
Bà nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi.
Ba mẹ xin lỗi, công việc bên này ba mẹ không thể sắp xếp để về nước cùng con được nên mới phải làm như thế."
"Con không trách ba mẹ đâu, do con muốn đổi trường đột ngột mà thôi."
"Được rồi, tiền không đủ hay thiếu thứ gì nói với mẹ, mẹ sẽ gửi sang cho con.
Bên con cũng không còn sớm nữa mau cúp máy nghỉ ngơi sớm đi có biết không?" Bà nhìn đồng hồ rồi nói.
"Vâng con biết rồi.
Ba mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe."
Cúp điện thoại cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, những cơn gió thổi tới làm rối mái tóc cô nhưng cô lại chẳng để ý đến.
Tần Minh đi từ ngoài về bước vào cổng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Cố Thường Hi đang đứng ở ban công ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cậu thu hồi tầm mắt bước vào nhà còn cô thì cũng trở về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau Cố Thường Hi đang giúp Từ Dĩnh ở trong phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra bàn.
Tần Dương chạy bộ từ ngoài về thấy cô đang sắp xếp bát đũa thì ngạc nhiên: "Hi Hi à sao con không lại ngủ thêm một lúc nữa đi, trời vẫn còn sớm."
"Tối qua con ngủ sớm nên sáng nay thức dậy sớm sẵn xuống bếp phụ dì Từ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người."
Ông gật đầu rồi về phòng, cô nhìn lên lầu cũng không biết là cậu ấy đã thức chưa? Từ Dĩnh từ trong bếp bước ra đặt ly nước cam lên bàn, cười nói với cô: "Con mau ngồi xuống đi, đợi chú Tần tắm xong là có thể dùng bữa sáng."
Cố Thường Hi kéo ghế ngồi xuống, nghi hoặc hỏi bà: "Dì Từ, Tần Minh cậu ấy không xuống dùng bữa sáng sao?"
Bà kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, lắc đầu: "Chúng ta ăn trước còn nó thì giờ này chưa thức đâu, một lát nó xuống rồi ăn sau."
Tần Dương từ trong phòng bước ra, ông đã thay bộ đồ thể thao lúc nãy thành bộ đồ vest công sở.
Ông bước tới kéo ghế ngồi xuống, cầm ly cà phê lên uống một ngụm: "Mọi người cũng ăn đi."
Dùng xong bữa sáng Tần Dương đi làm còn Từ Dĩnh thì chuẩn bị đi chợ.
Cố Thường Hi bước ra ngoài nhìn những cây được trồng quanh nhà, cô đi đến chỗ Từ Dĩnh đang ngồi hỏi bà: "Dì Từ mấy cây ở ngoài đó con bây giờ có thể ra tưới được không?"
Bà nghe vậy khá là ngạc nhiên sau đó thì vui vẻ gật đầu: "Được chứ, để dì đi lấy bình tưới nước cho con.
Con đợi dì một chút." Nói rồi bà đứng dậy đi lấy bình tưới nước cho cô.
Lúc Tần Minh từ trong phòng bước xuống nhà thấy trong nhà không có ai.
Cậu vò nhẹ mái tóc của mình lấy bánh mì đặt trên bàn bỏ vào miệng ăn.
Cậu nghe thấy ở ngoài có tiếng động thì bước ra ngoài nhìn xem.
Cậu bước ra cửa thì nhìn thấy Cố Thường Hi mái tóc được xõa ra mặc một chiếc đầm trắng dài tới chân, tay cầm bình nước đang tưới cho mấy cây xung quanh, gương mặt thể hiện sự vui vẻ.
Như có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên cô quay đầu sang nhìn thì thấy Tần Minh đang đứng ở cửa nhìn cô, tay thì cầm lấy bánh mì ăn.
Cô đặt bình tưới nước xuống, đi tới gần cậu: "Cậu mới thức à?"
Tần Minh thu hồi tầm mắt gật đầu, hỏi cô: "Mẹ tôi đi chợ rồi sao?"
"Dì Từ vừa đi chợ rồi, dì có pha cho cậu ly nước cam để ở trên bàn cậu nhớ dùng."
"Tôi biết rồi." Cậu quay người đi vào trong nhà, cô nhìn bóng lưng cậu cảm giác cậu có lúc dễ gần rất nhưng cũng có lúc lại khó gần.
Cô thu hồi tầm mắt cầm lấy bình tưới nước tiếp tục công việc của mình.
Ở trong phòng Cố Thường Hi đang ngồi trước bàn học được để kế chỗ ban công, sắp xếp lại sách vở.
Cô nhìn trời bây giờ cũng đã chiều việc mà hôm qua chú Tần nhờ Tần Minh dẫn cô đi xem ở đây chắc cậu ấy đã quên rồi.
Cô nhìn thấy cái máy sấy tối qua mượn từ chỗ Tần Minh để ở trên bàn học mà quên chưa trả lại cho cậu ấy
Cô cầm máy sấy đi tới trước cửa cậu, giơ tay lên gõ cửa.
Mãi một lúc vẫn chưa thấy người mở cửa cô nghĩ chắc cậu đã đi ra ngoài, cô tính xoay người về phòng thì cửa mở ra.
Cố Thường Hi nhìn thấy bộ dạng Tần Minh như vừa mới thức dậy, đầu tóc rối bời híp mắt nhìn cô như đang hỏi cô tìm cậu ấy có việc gì.
Cô đưa máy sấy tóc đang cầm cho cậu: "Mình tìm cậu để trả máy sấy tóc cho cậu, tối qua mình quên mất."
Cậu đưa tay cầm