Cố Thường Hi bất ngờ bị kéo vào trong phòng dụng cụ âm nhạc, cô giãy cánh tay của mình đang bị nắm lấy.
Người đó thấy cô giãy giụa thì siết chặt ngón tay nắm lấy cánh tay cô.
Cô bị đau nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Hứa Duệ sắc mặt âm trầm nhìn cô.
Trong lòng cô có dự cảm không tốt, cô cố gắng thoát khỏi tay cậu nhưng cô càng cố gắng thoát thì tay cậu ta sẽ siết chặt làm đau cô đau hơn.
Cô ngừng giãy giụa nhìn cậu nói: "Mau thả mình ra."
Hứa Duệ không nói gì nắm lấy tay cô đẩy cô sang một bên sau đó khóa cửa phòng lại.
Cô nhìn thấy như vậy thì trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh nói: "Cậu đây là đang muốn làm gì?"
Cậu lấy một cái ghế tới ngồi xuống: "Tôi chẳng muốn làm gì cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu chút chuyện thôi."
Cố Thường Hi nghe vậy thì hít sâu một hơi nhìn cậu gật đầu: "Được cậu nói đi."
Hứa Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô đang đứng cạnh cây đàn piano, đôi mắt ở dưới lớp kính cô không nhìn rõ ánh mắt cậu trong lòng có phần lo sợ.
Cậu hỏi cô: "Cậu thật sự không thích tôi?"
"Đúng vậy."
Giọng của cậu càng cao lên: "Cho dù tôi theo đuổi đem bữa sáng cho cậu hàng ngày cậu cũng không thích tôi?"
Cố Thường Hi nhìn cậu như vậy trong lòng càng thêm lo sợ: "Cho dù cậu làm nhiều chuyện hơn nữa tôi cũng không thể thích cậu mà tôi chỉ cảm thấy áp lực hơn thôi."
Cậu đứng dậy đi đến gần cô, cậu càng đến gần cô càng lùi ra phía sau cho đến khi đụng đến bức tường không thể lùi đi được nữa thì cô mới dừng lại.
Cô và cậu hai mắt cứ nhìn nhau như vậy qua mấy phút, một tay cậu chống lên tường áp sát cô nói: "Cậu không thích tôi là vì cậu thích Tần Minh đúng không?"
Tần Minh ngồi ở sân bóng rổ cầm chai nước cùng mọi người nói chuyện phiếm một chút.
Mộng Phạn ở bên cạnh câu được câu không trầm ngâm suy nghĩ, nói: "Lúc nãy mình nhớ lúc xuống đây học tiết thể dục thấy cô chủ nhiệm đã về rồi.
Sao bây giờ cô vẫn còn ở trong trường ?"
Thục Tâm ngồi ở bên cạnh nghe vậy thì nói: "Chắc là hôm nay cô nhớ ra có công chuyện chắc liên quan đến Hi Hi nên quay lại đây."
Mộng Phạn gật đầu: "Cũng đúng."
Tần Minh ngồi ở bên cạnh nghe hết đối thoại của hai cô trong lòng nổi lên nghi ngờ, đứng dậy đi tới chỗ nữ sinh lúc nãy gọi Cố Thường Hi lên phòng giáo viên.
Nữ sinh đó thấy cậu đi tới thì đôi mắt nhìn cậu si mê, cậu phớt lờ ánh mắt đó, hỏi: "Lúc nãy là cô chủ nhiệm nói với cậu là kêu Thường Hi lên phòng giáo viên sao?"
Nữ sinh đó lắc đầu: "Không phải, là người khác kêu mình chuyển lời."
Cậu nghe vậy thì lạnh giọng hỏi: "Là ai?"
Nữ sinh đó thấy cậu như vậy thì trong lòng hoảng sợ, vội nói: "Là Hứa Duệ."
Tần Minh nghe vậy nhìn xung quanh một lượt đúng là không thấy cậu ta đâu.
Cậu ném chai nước đi vội chạy một mạch lên phòng giáo viên, mấy người bên kia bọn họ thấy vậy trong lòng nghi hoặc vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Cậu đi đến phòng giáo viên mở cửa ra nhưng không thấy bất kì ai trong phòng, trong lòng cậu liền lo sợ hơn.
Cậu đóng cửa lại bình ổn hô hấp, vội mở các phòng tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không thấy người đâu.
Lúc đi ngang phòng dụng cụ âm nhạc cậu dừng lại đi tới mở cửa nhưng không mở được, cậu nhìn ổ khóa bên ngoài chưa bị khóa có nghĩa là bị khóa ở bên trong.
Cố Thường Hi nghe Hứa Duệ hỏi vậy thì cũng không biết trả lời như nào bởi vì cô chưa từng thích ai bao giờ, nên cô chưa biết cảm giác thích một người đó là như thế nào.
Cô im lặng không trả lời thì trong mắt cậu cô chính là ngầm thừa nhận cô thích Tần Minh.
Cậu nói: "Thật sự là cậu thích cậu ta rồi."
Cô cảm nhận được hơi thở của cậu đang ở gần mình trong gang tấc thì hoảng sợ lùi về phía sau theo bản năng nhưng cô quên mất ở phía sau cô chính là bức tường căn bản không có chỗ để né.
Lúc này cánh cửa bị đạp mở toang ra, cô còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì thì Hứa Duệ đã bị Tần Minh đi tới đấm một quyền vào mặt.
Cố Thường Hi nhanh chóng hồi thần đi tới, ôm lấy cánh tay Tần Minh nói: "Cậu bình tĩnh lại đi.
Cậu ấy không có làm gì mình hết."
Tần Minh không có nghe thấy lời cô nói, ánh mắt lạnh lẽo của cậu nhìn thẳng vào Hứa Duệ thể hiện rõ sự tức giận, muốn tiến lên đánh cậu ta một trận.
Cô thấy vậy thì ôm chặt lấy cậu không buông.
Cô lần đầu tiên thấy cậu như vậy, trong lòng lo sợ đến nỗi nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy nói: "Cậu...cậu bình...tĩnh lại đi.
Thật sự...cậu ấy...chưa làm gì mình hết."
Nghe giọng điệu run rẩy của cô cậu thu lại sự tức giận, cảm nhận được cánh tay mình ướt đẫm nước mắt của cô.
Cậu đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôn nhu hỏi: "Lúc nãy dọa cậu sợ rồi phải không? Đừng khóc."
Cô để cậu lau nước mắt, hít mũi nói: "Mình không có khóc."
"Được, không có khóc."
Lúc nhóm của Bách Khanh đi tới thì thấy cảnh tượng Hứa Duệ nằm dài trên đất gương mặt bị bầm tím một bên, còn Tần Minh và Cố Thường Hi đứng đó nói chuyện.
Bách Khanh gãi đầu hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Thường Hi nghe thấy giọng nói của Bách Khanh thì biết bọn họ tới đưa tay lau mặt, hít sâu vài hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt dở khóc dở cười của Tần Minh.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì." Tần Minh buồn cười là vì hành động lúc đó của