Sáng sớm ngày hôm sau, trong căn phòng được kéo kín rèm cửa trên giường Cố Thường Hi trùm chăn ôm gối ngủ say sưa.
Tiếng đồng hồ báo thức reo lên, cô đưa tay ra tắt cầm lên nhìn vậy mà đã 8 giờ sáng rồi.
Hôm nay là cuối tuần nên cô mới không phải thức dậy sớm, cô nằm nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời cũng đã lên cao ánh nắng chiếu vào phòng.
Cô ngồi dậy bước xuống giường mở tủ quần áo ra nhìn một lượt rồi đưa tay lấy một bộ đem vào phòng tắm.
Lúc cô thay đồ xuống dưới nhà thì thấy Tần Minh đang ngồi trên ghế sofa xem TV ở trong phòng khách.
Cô đi tới nói: "Chào buổi sáng."
Cậu nghe thấy giọng cô thì quay đầu lại, gật đầu: "Chào buổi sáng."
Từ Dĩnh ở trong bếp nghe thấy giọng nói của cô thì bước ra cười nói: "Hi Hi, con thức rồi sao?"
"Chào dì Từ buổi sáng tốt lành."
Bà nở nụ cười dịu dàng nhìn cô: "Chắc con đói bụng rồi để dì đem bữa sáng lên cho hai đứa."
Nói rồi bà xoay người đi vào phòng bếp, cô nghe thấy không phải một mình cô ăn mà là hai người.
Cô quay sang nhìn cậu hỏi: "Cậu chưa ăn sáng sao?"
"Chưa ăn, tôi mới thức."
Cô nghe vậy cũng không bất ngờ lắm, miễn là cuối tuần ngày nghỉ cậu ấy sẽ thức dậy trễ hơn mọi ngày.
Cũng có những lần cậu ấy cũng sẽ thức dậy sớm nhưng đó là số ít.
Từ Dĩnh bưng đồ ăn sáng lên, nhìn hai người họ nói: "Hai đứa mau qua đây ăn sáng đi."
"Dạ dì Từ." Cố Thường Hi bước qua kéo ghế ngồi xuống, Tần Minh tắt TV đi theo sau ngồi đối diện cô.
Từ Dĩnh kéo ghế ra ngồi hỏi: "Kì thi vừa rồi hai đứa làm được không?"
Tần Minh cầm bánh mì sandwich lên ăn, nói: "Cũng được mẹ."
Bà quay sang nhìn cô: "Thế con thì sao Hi Hi?"
"Dạ cũng tạm được."
"Thế thì tốt rồi.
Hôm nay hai đứa có đi đâu không?"
Cố Thường Hi đang ăn nghe vậy thì gật đầu: "Dạ có, một lát nữa con đi ra ngoài với bạn."
Cậu cầm ly nước cam lên uống một ngụm, lắc đầu: "Con không."
Bà nghe vậy thì nghi hoặc: "Hai đứa không đi chung với nhau sao?" Thường thì bà thấy hai người thường đi chung với nhau nên thấy lần này không đi chung thì bà thắc mắc.
Cô đảo mắt nhìn bà rồi nhìn sang cậu ngồi đối diện, lắc đầu: "Dạ không, hôm nay chỉ có nhóm con gái tụi con đi chơi thôi."
"Ra vậy, dì hiểu rồi.
Thế hai đứa ăn đi dì vào bếp làm chút việc."
Bà đi rồi không gian cũng chỉ còn hai người, cô và cậu tập trung ăn không ai nói với ai câu nào.
Một lát sau cậu lấy khăn giấy lau tay, nói: "Cậu đi chơi thì nhớ cẩn thận.
Chỉ có ba người các cậu là con gái nên chú ý chút."
Cô nghe cậu nói như vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe môi cong lên mỉm cười: "Mình biết rồi."
Ăn sáng xong, Cố Thường Hi về phòng sửa soạn một chút rồi cầm túi xách chạy xuống nhà.
Bước ra ngoài cô thấy Tần Dương đang cầm bình tưới nước tưới cho cây, cô đi tới nói: "Chào chú Tần."
Ông nghe thấy giọng cô thì quay sang nhìn, nở nụ cười: "Là con sao Hi Hi? Mặc đẹp như vậy chắc có hẹn đi chơi đúng không?"
Cô gật đầu: "Dạ phải."
Ông dặn dò cô: "Thế đi đi nhưng nhớ chú ý an toàn."
"Dạ con biết rồi.
Vậy con đi đây chú Từ."
Nơi hẹn của ba người bọn cô là ở trung tâm thương mại, lúc cô tới đã thấy hai người họ đang đứng ở ngoài đợi cô.
Cố Thường Hi chạy tới nói: "Hai cậu đợi mình có lâu lắm không?"
Thục Tâm thấy cô tới thì cười cười, lắc đầu: "Không đâu, bọn mình mới tới thôi."
Mộng Phạn đưa khăn giấy sang cho cô: "Cậu xem trán cậu đầy mồ hôi rồi kìa, mau lau đi."
Cô đưa tay nhận lấy lau mồ hôi trên trán, nói: "Cảm ơn."
Thục Tâm khoác tay hai người, cười nói: "Đi thôi."
Ba người họ đi vào trung tâm thương mại ghé đến khu mua sắm.
Con gái thì sẽ có sở thích đi shopping mua quần áo, ba người bọn cô cũng vậy không ngoại lệ.
Đi dạo một vòng khu mua sắm, lúc nhìn lại thì thấy trên tay ba cô gái đã có nhiều quần áo.
Cố Thường Hi đảo mắt nhìn: "Có phải bọn mình mua nhiều quá rồi không?"
Mộng Phạn nhìn đồ trên tay cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy thật nhưng kêu mình bỏ vài bộ ở lại thì mình không nỡ."
Đắn đo một hồi ba cô gái cũng bỏ lại vài cái, Mộng Phạn tiếc nuối những bộ đồ đó nhưng bị Thục Tâm kéo đi.
Mộng Phạn quay sang nhìn cô nói: "Hi Hi, cậu có biết sắp tới sinh nhật của Tần Minh rồi không?"
Cố Thường Hi nghe vậy thì ngơ ngác quay sang hỏi: "Mình không biết.
Là hôm nào vậy?"
Mộng Phạn nói: "Là ngày 5 tháng 12 đó.
Còn một tuần nữa là tới rồi."
Cô trước giờ chưa từng hỏi ngày sinh nhật của Tần Minh nên không biết cũng may hôm nay Mộng Phạn nói với cô nên cô mới biết.
Thục Tâm ở bên cạnh hỏi: "Thế các cậu có tính tổ chức gì không?"
Mộng Phạn gãi má nói: "Bọn mình thường tổ chức bữa tiệc nhỏ sau đó đi hát.
Hết rồi."
Thục Tâm quay sang vỗ vai cô: "Thế cậu đã biết tặng quà gì chưa?"
Cô lắc đầu, do nói đột ngột quá nên cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra là nên tặng gì.
Cô đưa mắt nhìn một lượt thấy một cái khăn quàng cổ đang treo ở gần đó.
Thục Tâm cũng nhìn sang nói: "Không lẽ cậu định tặng..."
Còn chưa nói hết câu thì cô đã xoay người chạy đi mất, lúc hai người bọn cô đuổi kịp cô tới gần thì mới thấy cô mua dụng cụ đan len.
Thục Tâm đưa tay đỡ trán còn tưởng cô đi mua cái khăn quàng cổ lúc nãy ai mà ngờ được là cô mua cái này.
Cố Thường Hi lúc đó cũng không nghĩ ra tặng món quà gì, cho nên khi tầm mắt chạm phải chiếc khăn quàng cổ thì cô lại nảy ra ý định muốn tự tay đan khăn quàng cổ tặng cho cậu.
Lúc ba người bọn cô tay cầm đầy túi đi ra thì trời cũng đã trưa, Mộng Phạn ôm bụng nói: "Trưa rồi mình cũng đói bụng chúng ta đi ăn gì đó đi."
Thục Tâm