Tay cầm đũa của Cố Thường Hi chợt dừng lại, miếng cá nằm trong miệng nuốt xuống cô cũng chẳng biết mùi vị gì.
Đầu óc cô trống rỗng khoảng một lúc sau mới hồi thần, ngẩng đầu lên nhìn ông: "Ba, ba biết từ khi nào?"
Cố Thường Trạch nhìn phản ứng của con gái mình thì biết đã đoán đúng, ông cười cười cầm ly rượu lên uống: "Ánh mắt không biết nói dối, khi hai đứa nhìn nhau ba nhận ra được hai đứa đang có tình cảm với nhau."
Cô nuốt nước bọt khẩn trương nhìn ông: "Vậy ba sẽ phản đối sao?"
"Ba không phản đối nhưng việc học tập vẫn quan trọng hơn, đừng vì chuyện tình cảm mà thành tích giảm sút."
"Chuyện đó thì ba có thể yên tâm, nhờ có cậu ấy thành tích của con mới tốt lên được."
Cố Thường Trạch nghe vậy thì nở nụ cười, gắp miếng thịt để vào bát cô: "Mau ăn đi."
"Dạ, ba cũng ăn nhiều vào."
Hai người ăn xong, Cố Thường Trạch chở cô về nhà họ Tần.
Ở trên xe, Cố Thường Hi quay sang hỏi ông: "Ba về nước lần này là để giải quyết công việc sao?"
Cố Thường Trạch gật đầu: "Đúng vậy nhưng nó cũng chỉ là một phần, phần còn lại là lâu rồi ba không gặp con nên muốn đến thăm và sinh nhật con không phải mấy bữa nữa sẽ tới sao.
Ba tới tặng quà sinh nhật cho con."
Vừa khéo lúc này chiếc xe cũng đã tới nhà, ông dần xe lại từ ghế sau lấy ra hai hộp quà đưa sang cho cô: "Đây là quà sinh nhật của ba và mẹ con."
Cố Thường Hi nhận lấy: "Con cảm ơn ba mẹ."
"Còn anh con vài hôm nữa sẽ về nước, quà sinh nhật sẽ tự tay đưa.
Được rồi con mau vào nhà nghỉ ngơi đi."
Cô quay sang hỏi ông: "Vậy tối nay ba sẽ ở đâu?"
Cố Thường Trạch đưa tay xoa đầu cô: "Trợ lý đã đặt phòng khách sạn cho ba rồi, con có thể yên tâm."
"Vậy ba ngủ ngon, đi đường cẩn thận."
Cố Thường Hi mở cửa xe đi xuống, ở bên ngoài vẫy tay với ông sau đó mở cửa đi vào nhà.
Cố Thường Trạch nhìn cô đã vào nhà rồi thì tay bắt đầu ôm bụng, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, một tay lấy viên thuốc và chai nước ra uống.
Ông không muốn để cô phát hiện ra nên lúc nãy cố gắng kiềm chế cơn đau.
Uống thuốc xong cơn đau giảm xuống ông mới lái xe rời đi.
Về tới phòng, Cố Thường Hi nhanh chóng tắm rửa thay một bộ quần áo khác ra rồi mở hộp quà ra xem.
Món quà của ba cô tặng chính là một chiếc túi xách của hãng nổi tiếng trên thế giới, cô đoán chiếc túi này là đi hỏi mẹ cô rồi.
Cô mở món quà của mẹ cô ra bên trong là một chiếc váy dài màu vàng khá đẹp.
Cô cất lại vào hộp sau đó nhớ ra chuyện hôm nay thì đứng dậy đi sang phòng đối diện.
Mà bên trong phòng Tần Minh đang ngồi dịch bài từ Anh sang Trung, sắp tới là sinh nhật của Cố Thường Hi nên cậu muốn làm để dành tiền mua một món quà tặng cho cậu ấy bằng chính tiền của bản thân làm ra.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cậu đứng dậy đi ra mở cửa thấy Cố Thường Hi đang mặc bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng nhạt.
Cậu cũng không hỏi chuyện gì chỉ đứng sang một bên: "Cậu vào đi."
Cố Thường Hi bước vào cậu đóng cửa lại đi theo sau cô, để cô ngồi xuống ghế rồi hỏi: "Trễ như này mà sang tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Cô nhìn cậu một lúc lâu rồi nói: "Ba mình biết hai chúng ta đang hẹn hò rồi."
Tần Minh nghe vậy thì trong lòng giật thót, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của cô cậu hỏi: "Chú ấy phản đối sao?"
Cô nhìn thấy cậu lo lắng như vậy thì nở một nụ cười: "Không có, ba mình nói ba không phản đối chỉ cần thành tích học tập đi lên là được."
Trái tim đang treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng được hạ xuống, cậu đưa tay nhéo mũi cô: "Dám trêu chọc tôi sao?"
"Mình không có."
Cố Thường Hi nhìn màn hình máy tính đang sáng trên màn hình là một bài viết tiếng Anh khá dài cho dù cô có giỏi tiếng Anh nhưng bên trong bài này toàn là thuật ngữ chuyên ngành, cô đọc vào có phần không hiểu.
Cô hỏi: "Đây là...?"
Tần Minh biết cô đang hỏi cái gì nên chỉ giải thích qua loa: "Tôi đang dịch bài giúp cho một người bạn.
Cũng trễ rồi cậu mau đi ngủ sớm đi, ngày mai còn đi học."
Cô gật đầu: "Vậy cậu dịch bài xong thì cũng đi ngủ sớm đừng thức khuya."
Nói xong cô đứng dậy định trở về phòng thì bị cậu kéo xoay người lại, một nụ hôn rơi xuống trán cô sau đó là giọng nói cậu vang lên: "Hi Hi, cậu biết khi cậu mặc bộ đồ này trong lòng tôi có suy nghĩ gì không?"
"Suy nghĩ gì?"
"Cậu là một con thỏ còn tôi giống như là một con sói xám dụ thỏ vào hang."
Cô nghe xong thì hai gò má nóng lên, cô vội đẩy cậu ra nói câu ngủ ngon xong chạy đi mất.
Cậu nhìn bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa thì bật cười, khi nhìn vào bài dịch trên máy tính cảm thấy bài hôm nay cũng dễ nhìn hơn mọi ngày.
Sau những ngày nỗ lực ôn tập, thì ngày thi cuối cùng cũng tới.
Cố Thường Hi và Tần Minh đi tới thấy Bách Khanh đang ngồi ở trên ghế hành lang tập trung lắng nghe Mộng Phạn bên cạnh giảng bài.
Thục Tâm thì ở bên cạnh chỉ lại những chỗ không hiểu, Lập Thành và Hiểu Khê chắc cũng đang trao đổi bài.
Thục Tâm thấy hai người họ đi tới thì cười nói: "Hai người các cậu cũng tới rồi à? Chắc đã ôn bài xong hết rồi nhỉ?"
Cố Thường Hi gật đầu: "Hôm qua Tần Minh cậu ấy đã ôn bài, chỉ mấy câu sai mình hay mắc phải."
Mộng Phạn thở dài: "Quả nhiên có bạn trai là học bá."
Hiểu Khê đi tới đưa tới cho cô xem một đoạn câu tiếng anh, hỏi cô: "Câu này dịch như thế nào, cậu có biết không?"
Cô nhìn qua gật đầu: "Có, để mình dịch cho cậu."
Bọn họ ở ngoài hành lang thêm vài phút thì tiếng chuông reo lên, mỗi người đều trở về phòng thi riêng.
Cô lần này không thi cùng ai trong lớp nên nhìn mọi người trong phòng thi đối với cô khá lạ lẫm.
Trong lúc đang đợi giờ vào thi có một nữ sinh khều cô: "Thường Hi."
Cố Thường Hi quay xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nữ sinh đó nhìn cô nói: "Cậu có phải rất thân với Tần Minh không?"
"Phải, có