Ngày hôm đại hội thể thao Cố Thường Hi mặc đồng phục thể dục đứng dưới sân, ánh nắng mặt trời khiến cô chói mắt đổ mồ hôi.
Tần Minh đi tới đội nón cho cô: "Thục Tâm tìm được chỗ ngồi rồi mau qua đó ngồi xuống trước đi."
Cậu dẫn cô qua đó ngồi xuống các nữ sinh đều đưa ánh mắt hâm mộ, ghen tị nhìn qua hai người họ.
Bách Khanh đi tới trên trán cũng có tầng mồ hôi mỏng: "Mấy bạn nữ các cậu còn một lúc nữa mới tới, cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước đi."
Mộng Phạn nhìn áo khoác cậu ta thì nheo mắt lại: "Bách Khanh trong tủ quần áo cậu ngoài áo khoác màu đỏ, vàng ra không còn màu khác sao?"
Trong sân thể dục lúc này cái áo khoác của Bách Khanh chính là điểm nổi bật nhất.
Đứng từ xa đã có thể thấy cậu ta ở đâu rồi, cậu ta cười nói: "Màu vàng là màu may mắn của mình nên hôm nay mới mặc màu này tới đây đó."
Lập Thành đi tới vỗ ót cậu ta: "Chói mắt muốn chết."
Hiểu Khê cười nhìn Lập Thành: "Lát nữa cậu cố lên."
Lập Thành gật đầu: "Cậu yên tâm đi."
Tần Minh mặc kệ mấy người bọn họ ngồi xuống trên khán đài, Cố Thường Hi không nhịn được hỏi: "Cậu không đi chuẩn bị sao?"
Cậu lắc đầu: "Không cần, chạy 800m của nam trước.
Của tôi vẫn còn lâu lắm."
Mộng Phạn quay sang nói: "Bách Khanh mau đi chuẩn bị kìa, cậu sắp thi đấu rồi."
Bách Khanh sực nhớ ra vội vàng chạy đi: "Các cậu nhớ xem mình thể hiện."
Lập Thành cũng vẫy tay rời đi vì kết thúc chạy 800m chính là tới 1000m của cậu ta.
Ở trên khán đài các nữ sinh đều len lén đưa mắt tới chỗ Tần Minh nhưng cậu chẳng quan tâm.
Ở trên sân bắt đầu cuộc thi chạy 800m mọi người nhìn thấy lúc mới chạy thì Bách Khanh dẫn đầu càng về sau thì bị tuột lại.
Và kết quả chạy 800m lần này Bách Khanh đứng hạng thứ hai, Mộng Phạn tuy ngày thường hay nói đâm chọt nhưng lúc nào cũng ủng hộ hết mình cho cậu ta.
Tần Minh quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh: "Tôi đi chuẩn bị trước đây.
Cậu nhớ cổ vũ cho tôi."
Cố Thường Hi nổi tính tinh nghịch, hỏi lại: "Nếu không cổ vũ cậu thì sao?"
"Vậy cậu định cổ vũ ai?"
Cô nhìn vào ánh mắt của cậu sau đó nở nụ cười: "Không cổ vũ ai hết chỉ cổ vũ mình cậu."
Lúc này Tần Minh mới hài lòng đứng dậy rời đi, Thục Tâm ngồi bên cạnh chứng kiến câu chuyện nãy giờ nói: "Không ngờ cậu ta lại thuộc dạng chiếm hữu như vậy."
Cuộc thi chạy 1000m của nam Lập Thành giành chiến thắng.
Sau đó là tới cuộc thi chạy 1500m, Cố Thường Hi thấy Tần Minh đứng giữa đội hình đang khởi động khiến cho các nữ sinh xung quanh đều phấn khích không thôi.
Tần Minh đưa mắt nhìn qua khán đài thấy cô cũng đang nhìn mình, cậu thấy khẩu hình miệng của cô nói hai chữ "Cố lên" khiến cậu cong khóe môi rồi bắt đầu tư thế chuẩn bị chạy.
Tiếng còi vang lên mọi người trên sân bắt đầu chạy, Cố Thường Hi dõi mắt nhìn theo bóng dáng cậu ở trên sân.
Cô thấy các bạn nữ khác đều đứng dậy cổ vũ cậu, hò hét không ngừng.
Mộng Phạn quay sang hỏi: "Cậu không tính đứng dậy cổ vũ Tần Minh bạn trai cậu sao?"
Cố Thường Hi ngập ngừng đứng dậy sau đó cũng hô to cổ vũ cậu: "Tần Minh cố lên."
Cho dù cô có hô to cỡ nào đi nữa thì vẫn sẽ bị giọng của các nữ sinh khác đè xuống, nhưng lúc Tần Minh chạy qua thấy được cảnh tượng đó thì nhếch khóe miệng, tăng tốc chạy lên và giành được hạng nhất.
Thục Tâm ở bên cạnh nói: "Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu."
Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào tay cô ấy: "Cậu nói cái gì vậy?"
Thục Tâm biết cô đang xấu hổ nên cũng không chọc cô nữa, bắt lấy cánh tay cô kéo đi: "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị."
Lúc hai người họ đi ngang qua Tần Minh thì nghe thấy cậu nói: "Cố lên." Và tất nhiên Thục Tâm biết câu này không dành cho cô mà dành cho người kế bên.
Cuộc thi chạy 800m của nữ chuẩn bị bắt đầu, hai người bọn cô khởi động tay chân.
Thục Tâm hít sâu một hơi quay sang hỏi cô: "Hồi hộp không?"
Cố Thường Hi thành thật gật đầu: "Có một chút."
"Hai chúng ta cố lên."
Tần Minh cùng với Bách Khanh, Lập Thành đi tới khán đài ngồi xuống.
Bách Khanh ngồi bên cạnh cầm khăn lau mồ hôi nói: "Hai người họ chạy 800m liệu có ổn không?"
Tần Minh đưa mắt nhìn bóng dáng cô, nhàn nhạt nói: "Cứ làm hết mình thôi."
Tiếng còi vang lên những bạn nữ ở trên sân bắt đầu chạy về phía trước.
Cố Thường Hi cố gắng chạy trong lòng thầm than lúc nhỏ mà nghe lời anh hai sáng sớm chạy bộ thì đâu như bây giờ mới chạy vài bước đã thở hồng hộc.
Thục Tâm chạy ở bên cạnh cũng không khá hơn là mấy, hai người họ đều là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên thể chất vận động cực kém.
Thục Tâm không nhịn được hỏi: "Hi Hi cậu ổn chứ?"
Cô gật đầu chạy về phía trước: "Không sao mình ổn.
Cậu thì sao?"
"Mình vẫn còn chạy được."
Tần Minh ở trên khán đài luôn đưa mắt dõi theo bóng dáng cô chạy tay cầm chai nước cũng bị bóp chặt.
Lúc chạy tới khúc quẹo trên sân một bạn nữ chạy vượt mặt đi lên đụng trúng hai người bọn cô khiến cho cô và Thục Tâm không may té xuống đất.
Cố Thường Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy nữ sinh đó không phải là người ở trong phòng thi hôm trước sao nhưng cô chẳng quan tâm vấn đề này quay sang nhìn Thục Tâm té bên cạnh: "Cậu có sao không?"
Còn chưa nhận được câu trả lời của cô ấy thì nghe thấy một giọng nói lo lắng quen thuộc ở bên cạnh: "Thay vì cậu hỏi người ta có sao không thì nhìn vết thương của bản thân trước."
Cô ngẩng đầu lên nhìn: "Tần Minh."
Tần Minh xoay người lại: "Mau trèo lên, tôi cõng cậu."
Do chân cô bị thương nên đứng dậy hơi bất tiện một lát sau đã trèo lên lưng cậu còn Thục Tâm thì được bạn nam kia