Vào bên trong nhà, Jackson bưng hai ly trà lên đặt trên bàn cho hai người rồi rời khỏi.
Alex cầm ly trà lên uống, hỏi: "Dạo gần đây buổi biểu diễn của cậu như thế nào rồi?"
Cố Thường Hi ngồi bên cạnh nhìn cô ấy, nói: "Đều tốt.
Tối nay mình sẽ bay về nước."
Alex nghe thế thì kinh ngạc: "Về nước?"
"Đúng vậy, mình có buổi biểu diễn ở trong nước nên phải về."
"Vậy cậu có định tìm lại bạn trai cũ của cậu không?"
Cô và Alex là bạn thân nên chuyện trong nước cô đều kể cho cô ấy nghe nên cô ấy có biết đến Tần Minh từ cô.
Cô nhìn ly trà đang bốc khói trước mắt, lắc đầu: "Mình cũng không biết nữa.
Mình chỉ sợ cậu ấy không gặp mình."
Alex đưa hai tay áp vào má cô: "Một cô gái đáng yêu, dễ thương như cậu sao cậu ta lại không muốn gặp cậu được.
Đừng nghĩ như thế."
Cô bật cười nhìn cô ấy: "Cậu đang làm cái gì vậy? Được rồi, không nói đến chuyện này nữa nói chuyện của cậu đi."
Alex nghe vậy thì buông tay ra, hỏi: "Mình? Chuyện của mình là chuyện gì?"
Cố Thường Hi cầm dưa lên ăn, nói: "Thì chính là chuyện cậu theo đuổi anh chàng học trưởng của cậu tới đâu rồi?"
Alex nghe vậy thở dài, ngả người dựa ra ghế: "Cậu đừng nói đến chuyện đó nữa, mình đau lòng chết mất.
Cậu biết không, mình hẹn anh ấy mấy lần kết quả đều chỉ nhận được tin nhắn lãnh đạm từ anh ấy, có hai từ thôi."
"Từ gì?"
"Tôi bận."
"..." Cô nghe vậy thì bật cười, Alex năm ba đại học đã để ý một đàn anh năm tư ở trường bởi vẻ ngoài và tính cách của anh ấy.
Cô ấy quyết tâm nói sẽ theo đuổi anh ấy cho đến cùng và đến bây giờ đã hai năm trôi qua nhưng người ta vẫn lãnh đạm với cậu ấy như cũ.
Cũng không biết nên nói sao với cậu ấy nữa.
Hai người ngồi tán gẫu tới chiều Alex mới rời khỏi, cô mới lên phòng thu dọn hành lý.
Mở tủ quần áo ra cô nhìn một lượt thì nhìn thấy chiếc váy cậu tặng hôm sinh nhật cho cô, là món quà mà cậu đích thân làm việc để dành tiền mua cho cô.
Từ khi qua đây, cô nhớ cô chỉ mặc nó vào đêm chung kết của cuộc thi dương cầm lần đầu tham gia ở Anh.
Cô đưa tay v.uốt ve chiếc đầm, rồi tháo xuống xếp lại để vào trong vali.
Không biết Tần Minh, cậu ấy có muốn gặp lại cô không?
Tiếng gõ cửa phòng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô nói: "Vào đi."
Cửa được mở ra, Mary bước vào cười với cô: "Chào chị."
"Em tới sớm vậy Mary?" Cô nhìn cô ấy hỏi.
Mary ngồi xuống xếp đồ phụ cô, nói: "Cũng đâu sớm lắm đâu chị, 6 giờ chúng ta sẽ bay rồi."
"Em không nói chị cũng quên mất thời gian."
Hai người nhanh chóng xếp đồ bỏ vào vali, cô đi tới bàn trang điểm mở ngăn tủ lấy chiếc hộp ra sau đó cũng để vào trong vali.
Mary tò mò hỏi: "Chị Mia, đây là gì vậy?"
Cô kéo khóa vali lại, mỉm cười nói: "Đây là món quà của một người rất quan trọng tặng cho chị nên chị phải đem theo.
Mary, em chưa từng đến Trung Quốc phải không?"
Mary gật đầu: "Dạ phải, từ trước tới giờ em vẫn luôn ở London chưa bay sang nước khác."
"Vậy lần này chị sẽ là hướng dẫn viên du lịch cho em."
"Dạ được."
Hai người thu dọn đồ đạc xong, Jackson cho tài xế đưa hai người ra sân bay.
Lần này đi Cố Thường Phong không đưa cô ra sân bay vì bận việc, bây giờ cả gia đình đều lo cho anh cô sợ anh cô không lấy được vợ.
Vì sau khi cô sang Anh một thời gian thì anh cô và Thục Tâm đã chia tay, lý do thì cô không biết rõ chỉ biết đêm đó Thục Tâm khóc rất nhiều với cô.
Tới sân bay từ xa đã thấy giáo sư đứng ở bên trong, bên cạnh còn có một người khá quen đối với cô.
Cô bước tới gật đầu chào họ: "Giáo sư, em mới tới để thầy đợi lâu rồi." Sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Paul, sao anh lại ở đây?"
Paul mỉm cười nhìn cô: "Anh và giáo sư là chỗ quen biết, hôm nay nghe tin thầy về nước nên mới đến đây.
Không ngờ em lại là học trò của giáo sư, lần này em đi sao không nói với anh một tiếng?"
Tuy hai người quen nhau nhưng cũng không gọi là thân, Paul cũng rất ít khi hỏi tới việc học hay bất kì công việc của cô, có buổi biểu diễn thì anh tới nghe chứ cũng không hỏi nhiều.
Cố Thường Hi cười cười, đưa tay lên sờ mũi: "Em bận nhiều việc quá nên quên mất."
Paul cũng biết đây chỉ là cái lý do bừa của cô nhưng anh cũng không vạch trần, gật đầu: "Được rồi, khi nào về đây thì anh mời em đi ăn không được từ chối đâu.
Hôm qua em đã cho anh leo cây rồi."
"Em biết rồi."
Paul gật đầu nhìn họ: "Vậy mọi người mau vào trong làm thủ tục đăng ký đi, sắp tới giờ bay rồi."
Giáo sư vỗ vai anh, cười nói: "Vậy tôi đi đây."
Anh nhìn ba người họ đi vào bên trong thì mới xoay người rời đi.
Bên trong văn phòng làm việc, Tần Minh đang ngồi tập trung xử lý công việc thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Anh cầm lên nhìn rồi bắt máy: "Alo."
Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Alo, Tần Minh.
Chiều mai cậu tới sân bay đón tôi được không?"
Anh nhíu mày, nói: "Bách Khanh, cậu không biết bắt xe sao?"
Bách Khanh nghe vậy thì phớt lờ, nói: "Cậu là bạn thân, bạn tốt nhất của tôi nên lần này phiền cậu tới đón tôi đi.
Thế nha, tôi phải đi vào làm thủ tục rồi.
Tạm biệt."
Anh nghe tiếng tút tút từ điện thoại truyền tới thì lắc