Trong lòng Cố Thường Hi tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn đi tới mở cửa xe bước vào ngồi xuống.
Đóng cửa xe lại, cô thắt dây an toàn hỏi anh: "Sao cậu biết mình ở đây?"
"Là Bách Khanh nói với tôi là cậu và Mộng Phạn có hẹn ở đây.
Tại sao tôi gọi cho cậu mà cậu lại khóa máy?"
Cô lấy điện thoại ra đưa sang: "Máy hết pin tự động tắt nguồn nên mình mới không nhận được cuộc gọi từ cậu."
Tần Minh nhìn vào gương mặt cô đẩy điện thoại cô trở về: "Lần sau nên sạc pin đầy đủ trước khi ra ngoài."
"Được."
Lúc về tới nhà, anh vào bếp nấu ăn còn cô thì ngồi ở ngoài phòng khách nhìn bóng lưng anh đang bận rộn trong bếp.
Cô còn nhớ những câu mà Mộng Phạn lúc chiều nói với cô, cô rất muốn hỏi anh nhưng lại không có can đảm để hỏi thành lời.
Lần trở về này của cô rốt cuộc là đúng hay sai? Năm năm trước cô đã nhẫn tâm rời đi như thế nhưng sau khi gặp lại anh không những không giận dữ với cô mà còn đối xử với cô giống như trước đây.
Rốt cuộc là vì sao?
Do cô mải mê suy nghĩ nên lúc anh bước ra cô không hề hay biết.
Anh thấy TV thì đang mở nhưng gương mặt cô đăm chiêu, đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Anh gọi cô: "Hi Hi, Hi Hi."
Cô hoàn hồn mờ mịt nhìn anh, hỏi: "Cậu gọi mình có gì hả?"
"Đồ ăn nấu xong rồi mau vào ăn thôi."
Trong bữa ăn, anh thấy cô cứ im lặng gắp mãi một món trước mắt.
Anh gắp thịt bỏ vào chén cô, nói: "Đừng ăn mãi một món, ăn những món khác đi."
Cô cười cười nhìn anh: "Mình biết rồi."
"Kể từ lúc cậu về tới giờ hình như trong lòng có tâm sự.
Mộng Phạn nói gì với cậu sao?"
Cô gắp cơm bỏ vào miệng, nghe anh hỏi vậy thì lắc đầu: "Đâu có đâu, mình và cậu ấy chỉ nói chút chuyện ôn lại kỷ niệm mà thôi.
Chắc có lẽ do hôm nay mình luyện tập nhiều quá nên trong người có hơi mệt thôi."
Anh cũng không truy hỏi nữa, gật đầu: "Được rồi, vậy một lát cậu nhớ nghỉ ngơi sớm.
Đúng rồi ngày mai tôi phải đi công tác ở Mỹ, ít nhất hai ba ngày sau tôi mới về.
Cậu ở nhà đừng ăn những món nhiều dầu mỡ hay đồ cay nóng, sẽ có hại cho dạ dày."
"Mình biết rồi cậu yên tâm đi.
Với lại mình có thể tự chăm sóc bản thân mình được, cậu đừng lo lắng."
Anh cũng không nói gì tiếp tục ăn cơm.
Bên trong căn phòng đã tắt đèn, Cố Thường Hi nằm trên giường nhìn đồng hồ.
Hiện tại đã một giờ sáng nhưng cô lại không hề ngủ được, những lời lúc chiều mà Mộng Phạn nói với cô vẫn còn văng vẳng đâu đó khiến cô cứ suy nghĩ.
Cô ngồi dậy bước xuống giường đi ra ngoài, bên ngoài phòng khách đã tắt đèn.
Cô cũng không muốn bật đèn nên đi trong bóng tối nhưng do không nhìn rõ nên đụng vào bình bông gần đó vang ra tiếng động.
Cửa thư phòng mở ra, Tần Minh bật đèn phòng khách lên nhìn thấy cô ngồi xổm một tay ôm chân một tay giữ lấy bình bông.
Anh nhíu mày đi tới chỗ cô, ngồi xuống hỏi cô: "Cậu có sao không?"
Cô lắc đầu: "Mình không sao."
Anh đỡ cô đứng dậy đi tới ghế sofa ngồi xuống, hỏi: "Sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Mình không ngủ được nên mới ra đây lấy nước uống.
Cậu bây giờ vẫn còn làm việc sao?"
Anh gật đầu đứng dậy đi vào bếp rót ly nước đem ra cho cô: "Đúng vậy, công việc hơi nhiều nên cần phải giải quyết."
Cô nhận lấy uống một ngụm nhìn anh: "Cậu phải giữ gìn sức khỏe đừng liều mạng như thế."
"Cậu yên tâm đi, tôi không để bản thân ngã bệnh đâu.
Bây giờ cậu đã buồn ngủ chưa?"
Cô lắc đầu: "Vẫn chưa."
Anh đứng dậy đi tới ngăn tủ dưới TV mở ra lấy một thứ gì đó, nói với cô: "Cậu nằm xuống sofa đi, tôi đọc truyện cho cậu nghe."
Cô nghe vậy thì khó tin hỏi lại: "Đọc truyện?"
Cô trước giờ chỉ nhớ anh thích đọc sách nhưng nói về vấn đề truyện thì cô chưa thấy anh đọc bao giờ.
Thấy được sự nghi hoặc trong mắt cô, anh cầm quyển truyện đi tới ngồi xuống thảm lông nói: "Lần trước có đứa cháu trai tới nhà chơi, quyển truyện này là thằng nhóc đó để quên lại.
Tôi cũng tiện tay cất vào tủ không ngờ lại dùng đến lúc này."
Cố Thường Hi nghe anh nói vậy thì hai gò má đỏ ửng vì xấu hổ, cô nói: "Mình cũng lớn rồi không cần phải đọc truyện ru mình ngủ đâu."
"Mau nằm xuống đi."
Thấy không thể thay đổi được quyết định của anh, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm xuống sofa.
Tần Minh bắt đầu mở quyển truyện ra đọc cho cô nghe.
Thanh âm trầm thấp truyền tới tai cô khiến cô cứ đắm chìm vào đó và ngủ lúc nào cũng không hay.
Đọc được một lúc anh nghe được tiếng hít thở đều đều từ cô truyền tới, anh cong môi khép quyển truyện lại đặt lên bàn.
Sau đó đứng dậy cúi người bế cô lên đưa vào phòng, đặt cô lên giường nằm xuống.
Cô có vẻ chưa ngủ say lắm nên khi đặt cô xuống giường cô có mở mắt ra nhìn anh một lần, nhưng có vẻ buồn ngủ quá cô lại nhắm mắt xoay mặt sang hướng khác tiếp tục ngủ.
Anh ngồi xuống bên cạnh đắp chăn lại cho cô, đưa tay vuốt ve gò má của cô.
Ngày mai anh đi công tác ở Mỹ cũng phải mấy ngày sau mới gặp lại cô.
Anh ngồi một lúc rồi đứng dậy bước ra ngoài đóng cửa phòng lại cho cô.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy cũng đã 9 giờ sáng, cô bước ra ngoài nhìn thấy trên bàn có túi đồ ăn đã được mua sẵn.
Bên trên còn có dán giấy note, cô cầm lên đọc là của anh viết: [ Nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, không ăn đồ cay và quá dầu mỡ.
Thức dậy thì dùng bữa sáng, tôi phải đi công tác.]
Cô mỉm cười mở túi đồ ăn ra bên trong có bánh bao và sữa đậu