“Tử Hiên..Tử Hiên...Aaa...”
Ninh Dư bừng tỉnh lại sau cơn ác mộng năm đó.
Cô thất thần ngồi dậy dựa vào tường, đưa hai tay ôm mặt.
Lại mơ về giấc mơ năm đó rồi.
Chính là cái năm thứ hai đại học, cuộc sống hạnh phúc yên bình của cô hoàn toàn bị phá vỡ.
Từ một cô tiểu thư nhà giàu, đùng một phát công ty ba cô phá sản, ba cô vì không chịu đựng nổi cú sốc sản nghiệp do một tay mình gây dựng lên đi vào đường cùng, liền quyết định tự tử, bỏ lại hai mẹ con cô.
Mẹ cô cũng không thể vượt qua cú sốc mà lâm vào bệnh nặng.
Ninh Dư, tròn 20 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, đôi vai gầy cũng dường như muốn sụp đổ.
Cùng lúc đó, Ninh Dư cũng quyết định chia tay Chu Tử Hiên – người bạn trai cô quen được hai năm sau khi vào đại học.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô khoát tay đàn anh khóa trên, đi đến trước mặt anh, nói những lời tổn thương anh.
“Chu Tử Hiên, chúng ta chia tay đi...” Ninh Dư sau khi nói xong câu đó, cô cảm thấy mình hít thở không thông.
Chu Tử Hiên đưa tay kéo Ninh Dư ra khỏi người đàn ông kia, anh sa sầm mặt.
Bàn tay đang nắm lấy tay Ninh Dư siết chặt, gằn giọng hỏi cô.
“Em nói gì đó ?”
Người đàn ông kia nhíu nhíu mày, đưa tay gạt tay Chu Tử Hiên ra, Ninh Dư cũng thừa cơ dằn tay ra khỏi tay anh.
Cô cố gắng hít thở, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn anh.
“Tôi chưa bao giờ yêu anh.
Chẳng qua vì thấy gia cảnh anh xứng với tôi, cũng có chút nhan sắc nên mới chơi đùa một chút thôi.
Người tôi yêu là Gia Kỳ, chúng ta chia tay đi.
Đừng làm phiền tôi nữa.” Nói rồi Ninh Dư quay người nắm lấy tay Thiệu Gia Kỳ, xoay người bước đi.
Đồng tử Chu Tử Hiên co lại, hơi thở kiềm nén khiến lồ ng ngực anh phập phồng lên xuống, từng câu nói của cô như cứa thẳng vào tim anh.
Không thể chấp nhận được, không thể tin được! Chu Tử Hiên lại đưa tay ra níu lấy tay Ninh Dư.
Cố để giọng nói của mình bình tĩnh lại.
“Em nói dối.
Dư Dư, em nói đi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng giải quyết có được không ? Còn hai tháng nữa là chúng ta cùng đi du học rồi, đang êm đẹp vì sao lại chia tay chứ ?”
Ninh Dư nhìn bàn tay đang níu lấy tay mình, có hơi run rẩy.
Tim cô thắt lại, cố kìm nén để nước mắt không rơi, cô cắn chặt môi.
Dứt khoát đẩy tay Chu Tử Hiên ra.
“Anh không hiểu tiếng người à ? Ai muốn đi du học với anh chứ ? Chu đại thiếu gia, tôi lặp lại một lần nữa.
Chúng ta chia tay! Đừng làm phiền tôi nữa.”
Nói rồi không đợi Chu Tử Hiên phản ứng nữa, Ninh Dư nắm tay Thiệu Gia Kỳ kéo anh đi, mở cửa ngồi lên chiếc Porsche của Thiệu Gia Kỳ lái đi.
Cả quá trình Ninh Dư không dám quay đầu lại, cô sợ chỉ cần nhìn Chu Tử Hiên một cái sẽ cô khiến cô không đành lòng mà chạy tới ôm anh.
Ninh Dư siết chặt nắm tay, móng tay báu vào lòng bàn tay cô rướm máu, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Thiệu Gia Kỳ thở dài, rút khăn giấy ra đưa cho cô.
“Tiểu Dư, sao phải làm tới mức này chứ ? Em cứ nói thật với cậu ấy, biết đâu cậu ấy sẽ có hướng giải quyết tốt nhất cho chuyện của tụi em thì sao ?”
Nghe Thiệu Gia Kỳ nói,