Chu Tử Hiên còn chưa kịp định hình thì đôi tay nhỏ đang đỡ cánh tay anh lập tức buông ra, chuyển sang cho người đàn ông kia.
Anh ta lập tức choàng vai đỡ Chu Tử Hiên.
Anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Ban nãy có một nhóm người xô ngã anh ấy xong chạy mất.
Anh ấy bị trật chân rồi, lại đi một mình nên tôi sợ xuống núi sẽ hơi khó khăn.
Còn đang không biết làm sao...Hên là gặp được anh.
Vậy anh giúp anh ấy nhé ?”
“Được được, à mà, cô là gì với anh chàng này ? Có thể cho xin số điện thoại để liên lạc không ? Đưa được người tới bệnh viện tôi lập tức gọi báo cho cô để cô đỡ lo nhé ?” Vừa nói người đàn ông vừa chìa điện thoại về hướng Ninh Dư.
Ninh Dư còn chưa kịp đáp lời, một bàn tay to lớn đã chìa ra chặn điện thoại của người đàn ông kia lại.
“Không cần đâu, tôi không quen cô ấy.
Làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông kia hơi khựng lại, sau đó lại cười cười.
Cũng không tiện xin số điện thoại nữa.
Lỡ đáp ứng người ta sẽ giúp đỡ rồi, nên người này cũng làm tròn bổn phận.
Khoát khoát tay với Ninh Dư, rồi đỡ Chu Tử Hiên xuống dưới núi.
Xuống tới chân núi, người kia thở hộc hộc quay sang nhìn Chu Tử Hiên.
“Anh trai, có đi xe không ?”
“Xe tôi đằng kia, anh đỡ tôi lại đấy là được rồi.
Cảm ơn nhiều.”
“Vậy tôi đỡ anh lại xe thì anh gọi người lái xe đến chở tới bệnh viện nhé ?”
“Được.”
Người đàn ông kia đỡ Chu Tử Hiên về xe xong thì vẫy tay chào anh.
Chu Tử Hiên tính đưa anh ta chút tiền cảm ơn nhưng anh ta nhất quyết từ chối rồi chạy đi mất.
Anh cũng không ép nữa.
Chu Tử Hiên ngồi trên xe, đưa tay lên xoa hai bên thái dương.
Nghĩ về chuyện lúc nãy, cô cũng còn biết kêu người khác lại đỡ anh.
Mặc dù không được ở cùng cô, nhưng thà là vậy.
Anh không muốn cô gặp một người xa lạ mà lại nhiệt tình như vậy, bị lừa mất thì phải làm sao ?
Cơ mà, sao lại trùng hợp như vậy ? Không ngờ lại gặp cô ở đây.
Anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp lại cô.
Ba năm qua, ngày nào anh cũng nhớ tới cô, ngày nào cũng nhớ tới hôm cuối cùng cô nói lời chia tay với anh.
Anh vẫn không tin lắm vào lý do cô đưa ra, nhưng lại không có can đảm tìm hiểu sâu.
Sợ rằng sau khi tìm hiểu xong, thì lại chứng minh những lời cô nói là thật.
Nhưng...Nếu như cô thực sự tìm một người xứng đáng với cô, vậy thì anh sẽ cố gắng để trở thành người đó, để cô mãi mãi chỉ nhìn anh, chỉ chọn một mình anh.
Vì nghĩ như vậy, thời gian qua Chu Tử Hiên vùi đầu học tập, muốn khiến mình trở nên ưu tú hơn.
Hoàn thành chương trình học sớm hơn dự kiến 2 năm, anh trở về nước, dự định vừa tiếp quản công ty của ba anh, vừa lên kế hoạch tiếp cận Ninh Dư.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì hôm nay anh lại