Thay đồ xong thì Chu Tử Hiên ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy trên bàn là thức ăn và một ly nước Ninh Dư đặt ở đó.
Anh tiến lại gần mở ra xem thử.
Mở nắp mấy hộp to hộp nhỏ trong túi đồ ra, đồ ăn hiển nhiên đã nguội, nhưng đúng là những món anh thích.
Lại cầm ly nước kia lên uống một ngụm.
Ừm, là trà táo đỏ.
Sợ anh mất ngủ sao? Mặc dù đồ ăn đã nguội, nhưng Chu Tử Hiên vẫn vui vẻ ngồi ăn.
Phòng nghỉ có lò vi sóng, nhưng nãy giờ anh đã làm chậm trễ công việc rồi nên cũng không hâm lại làm gì.
Phải mau ăn xong rồi nhanh chóng giải quyết công việc.
Renggggg...
Điện thoại nội bộ vang lên, Chu Tử Hiên nhấc máy.
“Chu tổng, cuối cùng anh cũng bắt máy rồi.
Có một phần tài liệu quan trọng cần ký gấp, tôi còn tưởng anh không có trong phòng làm việc.
Bây giờ có thể đem vào chứ?”
“Ừm, vào đi.”
Triệu Khang nghe vậy, lập tức cầm tài liệu mở cửa đi vào.
Thấy Chu Tử Hiên đang vừa ăn vừa làm việc, cậu ta thở dài một hơi.
Cũng may là có đồ ăn rồi.
Hồi trưa cậu và Quách My đi ăn xong, lại quên mất đặt cơm cho Chu Tử Hiên, gọi điện vào di động và điện thoại nội bộ trong phòng Chu Tử Hiên thì đều không không liên lạc được với anh.
Cậu ta còn tưởng là Chu Tử Hiên ra ngoài ăn cùng Hoắc tổng rồi, sợ gọi nhiều làm phiền Chu Tử Hiên nên cũng không dây dưa nữa.
“Chu tổng, anh xem phần tài liệu này trước đi.
Cái này phải giải quyết trước.”
Chu Tử Hiên giơ tay ra nhận lấy tài liệu, bắt đầu xem.
“À, Chu tổng...Bây giờ đã quá giờ vào làm hơn 1 tiếng rồi.
Không biết thư ký Ninh đang ở đâu, anh...có cần tìm cô ấy không?”
Ban đầu Triệu Khang cũng không tính nói việc này với Chu Tử Hiên, chỉ nghĩ có lẽ Ninh Dư có việc gấp gì đó chưa kịp báo lại.
Nhưng túi xách, đồ dùng cá nhân, ngay cả điện thoại của Ninh Dư đều để hết tại bàn làm việc, máy tính vẫn còn đang treo máy, sợ cô có việc gì nên anh muốn báo với Chu Tử Hiên một chút.
Chu Tử Hiên nghe Triệu Khang nói thế, không tỏ thái độ gì.
Chỉ cười cười rồi nói.
“Không sao, tôi biết cô ấy đang ở đâu.
Yên tâm đi.”
“Vâng.”
Thì ra là báo với sếp rồi.
Đi đâu mà gấp gáp như vậy, bỏ lại hết đồ đạc tại công ty nhỉ? Cả điện thoại di động cũng không đem theo.
Nhưng thấy Chu Tử Hiên cũng không có vẻ gì là lo lắng, chắc mọi chuyện vẫn ổn nên Triệu Khang cũng không nói nhiều nữa.
Cậu đợi Chu Tử Hiên ký xong tài liệu rồi lập tức rời đi.
***
“Tử Hiên...” Ninh Dư mơ mơ màng màng mở mắt.
Trong đầu chỉ nhớ tới Chu Tử Hiên, mở mắt ra lại không thấy anh đâu.
Nằm trong căn phòng xa lạ, phải mất một lúc sau Ninh Dư mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Cô ngồi dậy, xoa xoa hai mắt đau nhức.
Khóc nhiều quá rồi...Không ngờ hôm nay mình lại yếu đuối tới mức này.
Khóc như vậy trước mặt Chu Tử Hiên...Không biết anh có cảm thấy