Lúc đồ ăn được giao tới, Chu Tử Hiên cũng không có ra ngoài ăn cùng mọi người.
Là Triệu Khang trích một phần ra đem vào cho anh.
Ninh Dư nhìn thấy cũng khẽ thở dài, không biết trong ba năm qua anh sống thế nào, có chăm sóc tốt cho bản thân không? Có phải lúc nào cũng bận rộn như thế này không?
“Chị Quách, chị theo Chu tổng làm việc lâu chưa?”
Quách My đang ăn, nghe Ninh Dư hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn Ninh Dư.
“Hử? À...chị với Triệu Khang đều theo Chu tổng cùng một lúc, được ba năm rồi.”
Ninh Dư hơi sửng sốt.
Ba năm? Tức là lúc anh vừa đi du học thì hai người đã đi theo Chu Tử Hiên rồi.
“Vậy...ba năm qua, Chu tổng lúc nào cũng bận rộn như vậy ạ?”
Triệu Khang lúc này mới nhìn Ninh Dư.
Chậc, mình có nên tranh thủ chút tình thương cho Chu Tử Hiên không nhỉ? Nghĩ là làm, Triệu Khang liền giành nói với Quách My.
“Đâu chỉ có bận, là điên cuồng làm việc.
Anh chưa bao giờ thấy ai có thể điên cuồng như cậu ta.
Một ngày chỉ ngủ chừng 2,3 tiếng.
Có hôm còn không thèm ngủ.
Chu tổng rất là ỷ vào bản thân còn trẻ, vừa học vừa quản lý các công ty con trong nước để lấy kinh nghiệm thực tế.
Cho nên em cũng biết đó, áp lực vô cùng lớn, nên lúc nào cậu ấy cũng trưng cái bộ mặt băng sơn lạnh lùng, ba năm qua anh với chị Quách My sống cũng không dễ dàng gì nha...”
Dừng một chút, Triệu Khang quan sát vẻ mặt của Ninh Dư, thấy cô bắt đầu tỏ vẻ xót xa, hài lòng nói tiếp.
“Cũng không biết vì sao một đại thiếu gia như cậu ấy mà lại phải bán mạng như vậy.
Nếu là mấy thiếu gia cùng tuổi khác, chắc giờ này vẫn đang ngồi trong mấy quán bar hay các club ăn chơi trác táng rồi.
Không phải nửa đêm mà còn cắm đầu trong phòng làm việc như vậy đâu.
Còn nữa, lâu lâu anh lại thấy sếp ngồi buồn bã uống rượu một mình.
Hỏi tới thì cậu ta bảo là nhớ ai đó.
Người bận rộn như vậy, cũng chả có yêu đương với ai, cũng không biết là nhớ ai mà sầu tới mức đó.”
Nói xong một tràng, thấy Ninh Dư hoàn toàn chìm vào thương cảm, Triệu Khang thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng mang theo vài phần trêu ghẹo.
“Có điều...hì hì.
Anh thấy hai bữa nay cậu ấy thay đổi nhiều rồi.
Không biết là vì ai?”
Nói tới câu cuối, Triệu Khang vừa cười thâm thúy vừa nhìn chằm chằm Ninh Dư, ám chỉ phải nói là vô cùng rõ ràng.
Sếp à, coi tôi có thương anh không kia chứ.
Còn đòi trừ lương tôi nữa, tôi liền nói xấu anh với người trong lòng của anh! Quách My cũng quay sang cười hì hì nhìn Ninh Dư.
Ninh Dư xắn xắn cái muỗng trong tay vào phần đồ ăn của mình, ngồi lắng nghe Triệu Khang nói.
Thì ra anh cũng chả khác mình là bao.
Chỉ là, mình cực khổ là vì hoàn cảnh bắt buộc.
Còn anh...là vì mình sao?
Lúc mọi người ăn uống xong, Triệu Khang nhận được thông báo của Chu Tử Hiên bảo là hôm nay không cần tăng ca.
Mọi người được về sớm.
Cả Triệu Khang và Quách My đều sửng sốt.
Đây còn không phải là vì lo lắng cho Ninh Dư