Phòng Tổng giám đốc.
“Anh, em tới rồi.” Giọng điệu của Chu Tử Dạ yếu ớt vang lên.
Nếu không phải bị ông ba đe dọa đòi khóa thẻ ngân hàng, thì cậu cũng không lết xác tới đây.
Chu Tử Hiên ngẩng đầu lên nhìn em mình, hơi cau mày.
“Ăn mặc kiểu gì thế?”
“Ý anh là cà vạt sao? Đeo rất khó thở...”
“Ngày mai tác phong còn không đàng hoàng được thì em đừng đến nữa.”
Chu Tử Dạ thở hắt ra, em rất không muốn đến!
“Anh, sao ngày mai còn phải đến nữa? Không phải anh bảo một tuần chỉ cần đến ba ngày sao?”
“Anh bảo lúc nào?”
“Sao anh lại giả vờ rồi? Lần trước anh về ăn cơm rõ ràng nói thế mà.”
Chu Tử Hiên cũng không quan tâm giọng điệu cằn nhằn của Chu Tử Dạ, chỉ vừa làm việc vừa nhàn nhạt đáp lời.
“Lần trước anh về ăn cơm là khi nào?”
Nghe câu này, Chu Tử Dạ biết là Chu Tử Hiên chuẩn bị giáo huấn mình rồi.
Cũng không thể không trả lời được, dù sao cỡ nào cũng sẽ bị giáo huấn, cứ bị sớm một chút vậy.
“Nửa...nửa tháng trước.”
“Ừm, còn biết là nửa tháng rồi sao?”
Chu Tử Dạ lập tức chạy lại gần Chu Tử Hiên bóp bóp vai cho anh, cười xuề xòa.
“Anh à, không phải bây giờ em đến rồi sao? Đừng giận, bây giờ em làm gì? Ở đây giúp anh sao?”
Chu Tử Hiên gạt bàn tay của Chu Tử Dạ ra.
“Không, ra ngoài đi.
Em làm việc với Triệu Khang, bảo cậu ấy giao việc cho em là được.
Anh đã nói trước với Triệu Khang rồi.”
Chu Tử Dạ lập tức đứng nghiêm, chào Chu Tử Hiên theo kiểu quân đội.
“Đã rõ, em lập tức đi ngay.” Nói xong thì phóng cái ào ra khỏi phòng, sợ đi chậm một giây thì Chu Tử Hiên sẽ gọi giật lại mắng cậu.
Vừa ra khỏi phòng, Chu Tử Dạ đã chạy lại bàn Triệu Khang.
“Anh Triệu, anh của em kêu em ra đây nhận việc.” Chu Tử Dạ vừa cười vừa nháy mắt với Triệu Khang.
Cậu đã quá quen thuộc với hai trợ thủ đắc lực của Chu Tử Hiên, trước đó đã gặp qua nhiều lần lúc Chu Tử Hiên về nước thăm gia đình.
“Ừ, Chu tổng báo với anh rồi.
Đây là công việc của em, không hiểu thì hỏi anh nhé.
Hoặc hỏi mọi người cũng được.
Lát nữa anh xong việc sẽ giới thiệu em với mọi người sau.”
“Vâng vâng.”
Chu Tử Dạ ngoan ngoãn cầm xấp tài liệu đứng lên, quét mắt qua phòng làm việc một cái.
“Chào chị Quách, em trai của chị tới rồi nè.”
“Ừ ừ, mau làm việc đi.
Chị bận lắm.” Quách My lạnh lùng quăng một câu.
Chu Tử Dạ lại hơi sững sờ.
Bình thường Quách My gặp cậu là cứ luôn miệng hết em trai hảo soái lại em trai đáng yêu, sao bây giờ lạnh lùng vậy nè?
Đương nhiên là lạnh lùng, vì bây giờ trong phòng làm việc này có hai em gái nhỏ đáng yêu là Ninh Dư và Tô San, Quách My cũng không quan tâm tới Chu Tử Dạ nữa.
Chu Tử Dạ lại liếc mắt sang một hướng khác.
Ấy? Sao nhìn quen quen nhỉ...Chu Tử Dạ ngẫm ngẫm một chút.
A! Đây còn không phải là...
“Chị dâuuu.”