Chu Tử Hiên lạnh mặt nhìn sang, Chu Tử Dạ liền câm miệng lại.
Tô San ở bên cạnh cười khúc khích.
Chu Tử Dạ nhíu nhíu mày, anh trai à, không thể để cho đứa em trai này một chút mặt mũi sao.
Cô ấy cười em rồi kìa.
“Tô Tô, đừng cười nữa.”
“Phụt...”
Lần này tới Quách My bật cười, Chu Tử Dạ quay sang lườm Quách My.
Quách My lập tức chọc ghẹo.
“Đừng nhìn chị, nhìn Tô Tô của em đi.”
Tô San đỏ mặt, ngưng cười.
Chu Tử Dạ nhìn thấy hai tai cô hơi hồng hồng, gò má cũng ửng ửng đỏ, có hơi kích động đưa tay lên véo má Tô San một cái.
“Tô Tô, đừng để ý chị ấy.”
Tô San ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý Chu Tử Dạ.
Triệu Khang nhìn quanh bàn một hồi, anh em nhà họ Chu này, có phải rất thích tình yêu công sở không? Một người rồi lại một người, đều kiếm vợ trong công ty của mình sao?
Mộc Hiểu Đồng thì tức tới khó thở.
Hai người họ Chu kia đều không xem mọi người ở đây ra gì, hoàn tâm chỉ chú tâm vào người bên cạnh mình, cô ta nén giận lôi điện thoại ra, soạn một tin nhắn dài gửi cho Hoắc Dương, muốn anh họ giúp đỡ mình.
Nhưng đợi một hồi lâu sau vẫn không có hồi đáp.
Cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên, phá vỡ cái không khí đang chuyển biến vô cùng kì cục trong căn phòng này.
Mộc Hiểu Đồng cảm thấy mình không thể cứ im hơi lặng tiếng mãi như vậy được, lúc thức ăn được bưng lên.
Cô ta lại kiếm cớ bắt chuyện với Chu Tử Hiên, rồi lại cách một Triệu Khang, gắp đồ ăn cho Chu Tử Hiên.
Chu Tử Hiên nhíu mày, vô cùng khó chịu.
Đồ ăn cô ta gắp, Chu Tử Hiên lại quăng sang cho Triệu Khang.
Triệu Khang nước mắt ròng ròng nhìn Quách My cầu cứu.
Thật là nhớ tháng ngày đi ăn bình yên cùng Quách My mà, sao chỉ ăn có một bữa cơm mà cậu ta lại khổ thế này chứ.
Lại nhìn Mộc Hiểu Đồng định gắp thức ăn tiếp cho Chu Tử Hiên, Triệu Khang vội đưa chén của mình ra cản lại.
“Tôi nói này chị Mộc, hay là chị cứ trực tiếp gấp cho tôi đi.
Đâu phải chị không thấy nãy giờ sếp đều đưa đồ chị gắp sang cho tôi chứ...”
Triệu Khang đã quá mệt mỏi, đành nói thẳng đuột ra.
Mộc Hiểu Đồng đã điên tới mất khống chế rồi, thấy hành động của Chu Tử Hiên, cô ta bực tới nỗi quên luôn mặt mũi của mình, anh càng ghét bỏ thì cô ta càng làm tới.
Lúc này Triệu Khang lên tiếng, cô ta mới có chút tỉnh táo lại.
Liền quẳng con tôm trên đũa mình vào chén của Triệu Khang.
“Trợ lý Triệu ăn ngon.”
Nói một câu rồi cô ta cũng dừng hành động mất mặt của mình lại, Triệu Khang cũng thở phào ra một hơi.
Ninh Dư quan sát một màn vừa rồi, cô khẽ lắc lắc đầu.
Cô biết rõ Mộc Hiểu Đồng chả là cái đinh gì trong mắt Chu Tử Hiên, nên đó giờ Ninh Dư cũng