Tô San bị giọng nói của Ninh Dư làm cho giật mình, quay sang nhìn cô.
Sau đó ngượng ngùng.
“Có phải em mê trai quá rồi không? Còn chưa được mấy ngày...”
Ninh Dư nghe vậy thì hơi ngẫm lại, có phải bản thân cô cũng mê trai quá rồi không? Từ lúc Chu Tử Hiên về nước đến giờ còn chưa được một tháng đâu...Lại nghĩ tới tối hôm thứ Bảy, Ninh Dư hừ một tiếng.
“Anh em nhà họ Chu đúng là rất tốc độ.”
“Ừm ừm, quá nhanh quá nguy hiểm.” Vừa dứt lời thì tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại Tô San reo lên, cô nhóc liền hí hửng mở ra xem.
Ninh Dư nhìn thấy chỉ cười cười rồi xoay đầu về làm việc.
Lúc gần tới giờ nghỉ trưa, Chu Tử Dạ sáng giờ không xuất hiện đột nhiên xách mấy cái túi đi vào phòng.
Triệu Khang nhìn thấy liền biết là gì.
“Có phải là đồ Chu tổng thưởng không?”
Chu Tử Dạ nghe thấy giọng nói phấn khích của Triệu Khang, liền bật ngón tay cái về phía anh.
“Không hổ là trợ thủ đắc lực của anh em, nhìn một phát đã biết rồi.”
Nói rồi Chu Tử Dạ cầm mấy cái túi phát cho mỗi người, phần của Mộc Hiểu Đồng thì ban nãy Chu Tử Dạ đã đưa đến bộ phận của cô ta rồi.
Triệu Khang nhận lấy cái túi, mở ra xem thử.
Ái chà! Đúng là Chu tổng, ra tay vô cùng hào phóng.
Bên trong chiếc túi này đựng một hộp nhân sâm cỡ lớn và một phong bì.
Nhìn cái độ dày kia, mọi mệt mỏi của khoảng thời gian trước đó đều bay biến.
Quyết định đi theo Chu Tử Hiên là quyết định vô cùng sáng suốt!
Quách My cũng vô cùng hài lòng với cái túi của mình.
“Sếp của chúng ta luôn biết cách xoa dịu sự mệt mỏi của nhân viên a\~”
“Ách, chị Dư, lần đầu tiên em thấy nhiều tiền như vậy đó.” Giọng Tô San không to cũng không nhỏ, đủ để cho những người có mặt ở đây đều nghe thấy.
Mọi người liền bật cười.
“Đi theo Chu tổng không sợ không có cơm ăn, mà chỉ sợ ăn quá no nê thôi.” Triệu Khang cười hì hì lên tiếng.
Mọi người bỗng nhận được phần thưởng, nên trạng thái làm việc vô cùng năng xuất.
***
Phòng Tổng giám đốc.
Chu Tử Hiên đang nhíu mày đọc vài thông tin của Hoắc Dương mà bên phòng thám tử vừa gửi đến.
Bên văn phòng có báo với Chu Tử Hiên, thật ra những năm qua Chu Kiến Hồng vẫn cho người giám sát một vài nhân viên trong công ty, trong đó có Hoắc Dương.
Vì thế khi nhận được cuộc gọi của Chu Tử Hiên, người đó chỉ cần sắp xếp lại tài liệu là liền có thể gửi cho anh.
Chu Tử Hiên cũng không quá bất ngờ, anh biết là cách làm việc của ba anh đó giờ đều rất chu toàn, chỉ là bây giờ không còn quá quan tâm đ ến mọi chuyện ở công ty nữa thôi.
Thì ra Hoắc Dương sớm đã mua lại một công ty nhỏ, nhưng là để người khác đứng tên.
Cổ phần lớn nhất trong công ty này hiện tại đã sang tên sang cho Hoắc Dương, trước đó là