Editor: Chanh
Hướng Ca yên lặng trong chốc lát.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu hỏi: "Dụ dỗ thế nào?"
Chu Hành Diễn mím môi, không lên tiếng.
"Em dụ dỗ anh thế nào?" Cô cong môi, lặp lại câu hỏi.
Chu Hành Diễn lại cau mày "hừ" nhẹ một tiếng, hàm răng đang cắn chặt nhanh chóng thả lỏng, vẻ mặt như rất muốn đánh đòn cô một trận ra trò.
Rốt cuộc Hướng Ca không thể tiếp tục nín nhịn, cô dựa người vào lưng ghế bắt đầu cười ha hả.
Người đàn ông xoa xoa mắt cá chân của cô một hồi, chắc chắn không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng không cho cô đi lại nhiều, một mình Chu Hành Diễn tự đi siêu thị.
Tầng hầm đỗ xe hơi lạnh, Chu Hành Diễn lấy chiếc áo khoác từ ghế sau phủ lên đùi cô, che đi phần da thịt trắng nõn đang lộ ra bên ngoài.
"Em không lạnh.
" Hướng Ca hơi tránh một chút, lại bị Chu Hành Diễn giữ chặt mép áo khoác, không nhúc nhích nổi.
Chân con gái không thể nhiễm lạnh, đặc biệt người cô còn thể hàn.
"Che lại.
"
Hướng Ca cũng mặc cho anh che chân mình kín mít, đầu gật như gà mổ thóc: "Như thế là không dụ dỗ anh được nữa.
"
Chu Hành Diễn: "! "
"Tiếc thật đấy.
"
Chu Hành Diễn không thèm để ý tới cô, mặt không chút cảm xúc đóng cửa xe nơi ghế phụ lại, xoay người rời đi.
Anh về rất nhanh, không tới hai mươi phút, lúc trở lại còn cầm theo hai túi xách trong tay, anh mở cửa bỏ lên ghế sau, lại cúi đầu, lấy ra thứ đồ gì đó rồi đưa ra.
Hướng Ca nghiêng đầu nhận lấy, là cái hộp anh cầm lúc cô gặp anh trước cửa quán cà phê.
Cô mở ra xem thử, là một chiếc bánh kem nhỏ rất tinh xảo.
Chu Hành Diễn đã lên xe, khởi động máy: "Phải một lúc nữa mới về nhà ăn tối, nếu em đói thì ăn trước lót bụng đi.
"
Hướng Ca rút chiếc nĩa nhỏ từ bên trong ra, xé mở túi gói, giống như lơ đãng hỏi: "Anh mua ở đâu thế?"
"Đối diện quán cà phê em đứng nhìn đến phát ngốc ấy.
"
Hướng Ca gật gật đầu, nghiêng nĩa xúc một miếng bánh kem bỏ vào miệng.
Bánh kem vị Chocolate mềm mại tinh tế, hơi có chút đăng đắng, ở giữa có quệt một lớp mứt hạt phỉ, rất ngọt.
"Hôm nay anh làm gì ở đó?" Cô lại hỏi.
Chu Hành Diễn lái xe ra khỏi tầng hầm, ánh mặt trời ấm áp lại xuất hiện.
"Gặp bạn.
"
À, ra là gặp bạn.
Người ta hồi cấp ba thậm chí còn theo đuổi anh, bây giờ lại thành bạn.
Được thôi.
Anh nói cái gì thì chính là cái đấy.
Hướng Ca thở hắt ra, "À" một tiếng, rũ mắt, cắm chiếc nĩa trong tay xuống miếng bánh kem đang đặt trên đùi, "Bác sĩ Chu còn có khá nhiều bạn là nữ nhỉ.
"
Bác sĩ Chu không xem nhẹ ngữ khí âm dương quái khí kia của cô, liếc mắt nhìn qua một cái.
Hướng Ca xòe tay ra bắt đầu đếm: "Trước đó có đàn em Lâm Nhiễm này, hôm nay lại đến lượt bạn——"
Cô vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Chu Hành Diễn đã cười một tiếng.
Hướng Ca quay đầu lại: "Anh vui thế làm gì.
"
Chu Hành Diễn lắc đầu: "Sao em biết người ta là nữ?"
"! "
Hướng Ca nghẹn họng trân trối.
Chu Hành Diễn cười như không cười, đánh tay lái rất có hứng thú nhìn cô: "Thấy rồi?"
Hướng Ca phản ứng rất nhanh, mặt không đổi sắc đốp chát lại: "Có đôi lúc, giác quan thứ sáu của con gái còn nhạy hơn cả mắt đấy.
"
Cô bình tĩnh nhìn anh, "Em vốn chỉ thuận miệng nói thế, ai dè đúng là nữ thật.
"
"Xem ra hoa đào bên cạnh bác sĩ Chu cũng không ít nhỉ.
"
"Mấy hoạt động xã giao ngày thường chắc chắn cũng muôn màu muôn vẻ đúng không?"
Chu Hành Diễn: "! "
Chu Hành Diễn mua rất nhiều đồ, thoạt nhìn có vẻ tự mình chuẩn bị cơm tối, sau lưng còn có nhiều túi chất đống lại, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Hướng Ca không muốn xách giúp anh.
Xe dừng lại, Hướng Ca cởi chiếc áo khoác trên đùi mình ra, mở cửa xe trực tiếp nhảy xuống, chân dẫm lên đôi cao gót quay người đi trước.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, cửa chống trộm chưa đóng hoàn toàn, Hướng Ca kéo ra đi vào, sau đó "Sầm" một tiếng, cánh cửa đóng sập lại thật mạnh trước mặt Chu Hành Diễn.
Chu Hành Diễn tay xách nách mang những túi lớn túi nhỏ, bất đắc dĩ đặt một túi xuống đất, lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa.
Kết quả cửa thang máy vừa mở, anh đã thấy cô gái nào đó đang ngồi một cục trước cửa nhà mình.
Vừa nghe thấy tiếng anh đến đây, Hướng Ca ai oán ngẩng đầu lên.
Chu Hành Diễn ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại không đi vào, ở ngoài chờ anh làm gì?"
Hướng Ca: "! "
Cuối cùng, cô vẫn là nhận lấy mấy cái túi từ trong tay anh qua, Chu Hành Diễn cầm chìa khóa mở cửa.
Mỗi lần tan làm từ bệnh viện về nhà, điều đầu tiên anh làm chính là tắm rửa.
Vừa nãy Hướng Ca mới ăn ít bánh trên xe, lúc này hẳn cũng không đói bụng lắm.
Chu Hành Diễn nhanh chóng tắm rửa một cái, thay đồ rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông mặc chiếc áo màu trắng, chất vải nhìn qua rất mềm mại dễ chịu, ống tay áo được xắn đến khuỷu tay, người đi vào phòng bếp, hỏi cô: "Có đói bụng không?"
Lần này anh đã sấy khô tóc, mái tóc ngắn màu đen thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, bộ quần áo ở nhà trông anh có vẻ thoải mái hơn bình thường.
"Có đói bụng không?" chắc đã chễm chệ leo lên top những câu hỏi anh thường hỏi cô nhất.
Hướng Ca ngồi trong phòng khách lắc lắc đầu, rồi đứng dậy đi vào trong phòng.
Chu Hành Diễn bận bịu trong bếp, cô cũng đi tắm một cái, sau đó trở về phòng mình sắp xếp lại đồ đạc.
Cung Mạt giống như đang chuyển nhà giúp cô vậy, mang theo một đống đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chiếc vali lớn tướng bị cô nàng nhét kín không chút góc hở, nơi túi lưới nhỏ còn bỏ cả kịch bản của cô.
Hướng Ca sửng sốt, mở khóa kéo lấy nó ra.
Sắp đến ngày vào đoàn làm phim rồi.
Đây là bộ phim đầu tiên cô chính thức nhận được sau khi ra trường.
Nếu đã nhận, đã hạ quyết tâm không tiếp tục trốn tránh, thì cô nên nghiêm túc mà làm mới đúng, nên học thuộc từng chữ mới đúng, nên thuộc làu nội dung kịch bản, nghiêm túc nghiền ngẫm vai diễn cùng tính cách, tâm lý nhân vật mình nhận được mới đúng.
Nhưng mà cô không làm được.
Thậm chí toàn bộ kịch bản, cô chỉ đọc sơ lược qua một lần.
Cho dù đã tự nhắc nhở bản thân như vậy không được, đã cố gắng hết sức kiềm chế mình lại, nhưng vẫn không có cách nào vượt qua nó.
Không muốn.
Cô không muốn đọc, cũng không