Editor: Chanh
Hướng Ca không hề lạ giường, chỉ cần quẳng cô lên đại một chiếc giường nào đó là cô cũng có thể ngủ ngon lành, do bởi tối hôm trước mãi tận khuya mới ngủ, thế nên sáng hôm sau, lúc mở mắt ra đã là hơn chín giờ.
Hướng Ca nằm trên giường loay hoay xem giờ, mới bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của việc mang trợ lý theo.
Biết thế đã không từ chối Cung Mạt rồi.
Cô lăn xuống khỏi giường tắm đi tắm rửa một phen, lại ra trang điểm thay đồ xong xuôi mới rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa, mắt còn chưa kịp đảo một vòng đã nhìn thấy Tô Nghệ Ninh.
Hướng Ca sợ run người.
Nếu nhớ không lầm thì vị tiền bối này đâu có ở cùng tầng với cô đâu nhỉ?
Phòng Hướng Ca ở cuối hành lang, trên bức tường cạnh đó là một bức tranh sơn dầu rất lớn lồng trong chiếc khung vàng được chạm khắc tinh xảo, nơi kệ bên dưới đặt một chiếc bình hoa không hề nhỏ.
Người phụ nữ đứng trước bình hoa, mặt mày tinh xảo vô cùng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của năm tháng, chiếc váy đỏ trên người càng khiến bà trông giống như bước ra từ trong tranh.
Ảnh hậu Tô cầm điện thoại trong tay, nở nụ cười duyên nhìn cô, ngữ khí vô cùng hiền lành: "Tỉnh rồi sao? Ngủ ngon không cháu?"
"..."
Hướng Ca xoa nhẹ khóe mắt, "Dạ" một tiếng, lòng thầm nghĩ hẳn vị ảnh hậu này bị cũng không lạ giường giống mình.
Cô sửng sốt mất nửa giây mới kịp phản ứng lại, chào hỏi xong xuôi mới do dự muốn đi ra ngoài.
Tô Nghệ Ninh vẫn đứng đỏ nhìn cô chằm chằm rồi cười tủm tỉm, người bất động nhìn hơn nửa ngày mới từ tốn hỏi: "Cháu ăn sáng chưa?"
"..."
Chưa ạ, cháu mới vừa dậy đây này.
Hướng Ca suy nghĩ một chút: "Ăn rồi ạ."
Tô Nghệ Ninh cũng tin ngay, tiếp tục hỏi: "Định tới phim trường sao?"
Hướng Ca gật đầu: "Vâng."
Ảnh hậu Tô nhìn thời gian, khẽ cười một chút: "Vậy thì đi chung đi, đúng lúc cô cũng muốn tới đó xem."
Hướng Ca không nói gì, theo bản năng định từ chối.
Nhưng tựa như Tô Nghệ Ninh cũng đã tính toán đến chuyện này, không nhanh không chậm bổ sung thêm: "Giờ này xe của đoàn phim đã đi rồi, cháu có thể ngồi xe cô."
"..."
Hướng Ca cảm thấy vị ảnh hậu này đang khéo léo trách cô dậy quá muộn.
Lại nhớ đến ánh mắt tối qua của bà, cô lại càng sợ run, nhưng người ta cũng đã nói như thế rồi, tiếp tục từ chối cũng không hay lắm.
Khác với con ma mới như hướng Ca, xe của Tô Nghệ Ninh là loại xe được trang bị đặc biệt, có đủ từ tài xế tới trợ lý.
Xe tới phim trường, Hướng Ca bước xuống, quay người nói lời cảm ơn.
Ảnh hậu Tô ngồi trên xe, hoàn toàn không có ý tứ muốn xuống dưới, nhẹ nhàng gật gật đầu với cô: "Đi thôi."
"..."
Không phải cô cũng muốn đến đây xem ạ?
Hướng Ca không hỏi, chỉ quay người rời đi.
Chờ bóng cô đi xa, Tô Nghệ Ninh mới thò đầu ra nhìn, một bên giơ tay vỗ vỗ trợ lý bên cạnh: "Thấy được không, con cái nhà ai mà ngoan quá thể!"
Trợ lý gật gật đầu: "Còn rất lễ phép."
Ảnh hậu Tô cười khúc khích hai tiếng, nhanh tay lấy điện thoại trong túi ra gọi điện, một hồi lâu sau bên kia mới nhấc máy.
Giọng điệu bà vô cùng hưng phấn: "Con trai! Hôm nay mẹ đứng đợi con bé ngủ dậy đấy!"
Chu Hành Diễn: "..."
Chu Hành Diễn bên kia vừa mới trực xong ca tối, xung quanh rất an tĩnh, giọng anh có chút khàn khàn: "Mẹ đợi cô ấy ngủ dậy làm gì thế?"
Ảnh hậu Tô duỗi cổ, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mãi tới khi không bóng dáng Hướng Ca đi khuất mới rụt đầu vào trong xe, kéo cửa sổ xe lên một nửa: "Mẹ rảnh rỗi quá đây thây, mẹ tới đoàn phim là vì cái gì hả, còn không phải là để nhìn con bé một chút sao, vốn định rủ đi ăn sáng rồi tâm sự một phen, bắt đầu thu hẹp khoảng cách."
Bà nói xong, lại có chút tiếc nuối, "Tiếc là con bé ăn sáng rồi."
Chu Hành Diễn nhìn đồng hồ, cũng không vạch trần, chỉ đau đầu day day huyệt thái dương: "Mẹ, mẹ có thể bớt bớt nhiệt tình lại không ạ, đừng dọa cô ấy."
"Mẹ đâu có nhiệt tình đâu." Tô Nghệ Ninh phủ nhận rất nhanh, "Mẹ diễn tốt lắm, chuẩn hình tượng vị tiền bối vừa ưu nhã thân thiện lại hòa ái dễ gần luôn."
"Thế ạ, mẹ cứ lạnh lùng thêm một chút đi." Chu Hành Diễn khô khốc nói.
Tô Nghệ Ninh hoàn toàn không thèm để ý thằng con nhà mình nói gì, bà mở album trên điện thoại ra: "Vừa nãy mẹ còn chụp được một bức của con bé đấy nhá, nó vừa ra khỏi cửa là mẹ chụp luôn, chắc là không phát hiện ra đâu." Bà chống cằm phóng lớn lên xem, tiếp tục nói: "Ai ui nha đầu này lớn lên xinh quá, có chút giống với mẹ hồi trẻ."
"Chụp lén mẹ cũng chụp rồi, thu liễm bớt lại đi ạ." Chu Hành Diễn dừng một chút, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, "Gửi qua cho con với."
"..."
- -
Khi Hướng Ca đến, trên phim trường không có diễn viên nào, nhưng hầu hết nhân viên đều có mặt ở đấy, Bạch Đường Viên đứng ở một góc, đang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.
Hướng Ca vừa bước vào, đúng lúc nhân viên công tác trước đó đón cô ở sân bay nhìn thấy, bèn chào hỏi một tiếng, dẫn cô làm quen với phim trường một vòng, nói sơ qua lịch trình, rồi thuận tiện nhắc nhở vài ngày nữa có bữa tiệc tối liên hoan.
Hướng Ca nghiêng đầu: "Tôi có cần ăn mặc đẹp đẽ một chút không?"
Người thanh niên gãi đầu cười hai tiếng: "Cũng không cần long trọng quá đâu, đạo diễn Bạch không để ý mấy thứ đấy, nghi thức khởi động máy lần trước ông ấy chỉ mặc chiếc sơ mi đơn giản tới." Nói đoạn còn nhìn xung quanh một vòng, lại đè thấp giọng, "Xấu lắm, tay áo lại còn phồng lên nữa chứ."
Hướng Ca: "..."
Sau khi đi dạo một vòng, Hướng Ca tự mình về phòng, giấu mình trong khách sạn đọc kịch bản ba ngày liền, đói bụng thì lại gọi cơm, cơ bản không ló mặt ra ngoài.
Mãi đến ngày thứ ba khi tham gia xong nghi thức khởi động máy, buổi chiều hôm đấy, đột nhiên có người gõ cửa phòng cô.
Hướng Ca nghiêng đầu, đặt kịch bản sang một bên rồi đứng dậy khỏi ghế, lết dép lê đi ra mở cửa.
Tô Nghệ Ninh đứng ngoài cửa, cười tủm tỉm nhìn cô: "Cô vừa nhắn tin Wechat đấy, chắc cháu vẫn chưa đọc."
Tối hôm qua cô vừa được Bạch Đường Xe kéo vào box chat của đoàn phim trên Wechat, vị ảnh hậu này thấy thế bèn dùng tốc độ nhanh như chớp kết bạn với cô, tuy rằng vẫn chưa nhắn tin với nhau câu nào.
Hướng Ca "À" một tiếng: "Cháu vừa mới đọc kịch bản, cô Tô có việc gì ạ?"
Tô Nghệ Ninh không đáo, chỉ đột nhiên nói: "Đừng gọi cô là cô Tô."
Hướng Ca nhìn thoáng qua khóe mắt không vết chân chim của bà, lòng thầm nghĩ chắc vị ảnh hậu này cảm thấy bị người ta gọi như thế có chút già.
Cô không nói gì, Tô Nghệ Ninh bèn tủm tỉm nói tiếp: "Thử gọi một tiếng mẹ cô nghe xem nào."
"..."
Hướng Ca:???
Hướng Ca sững người, không kịp phản ứng lại, chỉ chớp chớp đôi mắt.
Tô Nghệ Ninh xua tay: "Không quen cũng không sao, cháu cứ coi như cô đang nói giỡn đi, cứ thong thả cũng được."
"..."
Khoan đã, thong thả gì cơ ạ?
Tô Nghệ Ninh đưa cho cô một cái túi, nói là quà gặp mặt.
Hướng Ca có chút thụ sủng nhược kinh, từ chối đây đẩy nhưng thái độ của ảnh hậu rất kiên quyết.
Vì thế cô đành nhận lấy, lại có chút tò mò, nhịn không được nghiêng người về trước hỏi: "Cô Tô, có phải cô rất thích cháu không ạ?"
Tô Nghệ Ninh cũng không ngờ cô sẽ hỏi thẳng thừng như vậy, bà sửng sốt mất nửa giây rồi hào phóng thừa nhận: "Đúng thế, cô thích cháu lắm."
Hướng Ca "Ah" một tiếng, có chút ngạc nhiên.
Ảnh hậu Tô bèn cười: "Cháu đáng yêu mà, thật làm cho người ta thích."
Hướng Ca rất nghiêm túc: "Hình như chỉ có người khác phái mới nói thế này với cháu thôi, nhân duyên với người cùng giới của cháu có chút không tốt lắm."
Ảnh hậu Tô nhíu mày: "Vì sao, vì cháu lớn lên đẹp quá à?"
Lời này của bà vô cùng chân thành, đây cũng là suy nghĩ của Hướng Ca từ đó tới giờ, cô không tìm ra được nguyên nhân nào khác, gật gật đầu: "Cháu cũng nghĩ thế."
Ảnh hậu Tô gật đầu, bày ra vẻ mặt "cô hiểu cô hiểu".
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tô Nghệ Ninh nói mình còn có chút việc nên đi trước, còn tiện lời nhắc cô tối nay có buổi tiệc liên hoan mừng khởi động máy.
Cũng đã gần đến giờ, Hướng Ca không kịp xem món quà Tô Nghệ Ninh tặng, vội vàng đi tắm rửa trang điểm rồi thay đồ.
Nghi thức khởi động máy buổi sáng thật ra cũng rất