Editor: Chanh
Hướng Ca nói được thì làm được, ít nhất là một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô thật sự chú trọng tới vấn đề sức khỏe, uống thuốc rất đúng giờ, những đồ ăn vặt linh tinh nên hạn chế cũng ăn ít lại, khống chế cái miệng của mình rất tốt.
Cuối tháng 9 là một trong những thời điểm bận rộn nhất của ngành công nghiệp người mẫu, Hướng Ca ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, người đại diện mới của cô gọi điện thoại tới, nói với cô về sự kiện tuần lễ thời trang xuân hè ở Paris.
Bốn tuần lễ thời trang lớn mỗi năm về cơ bản xác định các yếu tố và xu hướng thời trang của năm hiện tại và những năm tiếp theo, mà quá trình biến thiết kế thành sản phẩm phải mất ít nhất nửa năm, vì vậy việc tung ra sản phẩm mới luôn là vào khoảng sau tháng sáu.
Hướng Ca đã ký hợp đồng người đại diện với Z thị trong hai năm, khi Phó Dung Sâm đề xuất tên của cô tại trụ sở chính ở Châu Âu, không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều phản đối.
Nguyên nhân chỉ có một, cô quá lùn.
Với chiều cao 1m73, cô hệt như Thomas Iverson Jr của NBA trên sàn chữ T quốc tế, ngay cả ngưỡng tiêu chuẩn cũng chưa với tới.
1m75 là ngưỡng tiêu chuẩn, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô thử chuyển mình qua làng giải trí trước đó.
Mặc dù cô có khuôn mặt phương Đông với độ nhận diện cao, còn thật sự xinh đẹp đến mức không chút tì vết, nhưng chung quy lại chiều cao vẫn là một khuyết điểm lớn, cuối cùng chỉ có thể được sử dụng làm người mẫu dự bị.
Khi nhận được tin này, Hướng Ca cũng không quá buồn bã, cô biết khuyết điểm này của mình sẽ khiến con đường phía trước không hề dễ dàng đơn giản như vậy, tài nguyên cô có được trong năm nay cũng đã vượt xa sức tưởng tượng của bản thân rồi.
Hơn nữa, cô còn muốn trở thành một Iverson thứ hai.
Trưa hôm đó cô tới Hoàn Cầu thì gặp được Kiều Hân, gần bốn tháng không gặp, cô gái nhỏ hình như cao lên đôi chút, vừa nhìn thấy cô, cô gái đã kéo người qua một góc, nhìn trái ngó phải vài vòng, rồi mắt mở lớn cất tiếng: "Chị Hướng Ca, chị không tiến vào giới giải trí ạ?"
Hướng Ca cười cười, không chút để ý trả lời: "Chị không biết, chắc là không.
"
Kiều Hân dường như có chút tiếc nuối, lại như nhẹ nhàng thở phào, mâu thuẫn mà than thở: "Thật ra thế cũng tốt, giới giải trí đáng sợ lắm," cô nàng run run, "Trước đó em còn cảm thấy nhận kịch bản là chuyện vui vẻ lắm cơ, nhưng sau việc lần đó lại bắt đầu thấy hóa ra không tốt chút nào.
"
Hướng Ca xoa xoa đầu cô gái nhỏ: "Chuyện qua rồi.
"
Kiều Hân níu lấy tay cô kéo đi về trước, thấp giọng: "Chị Hướng Ca, bộ phim trước đó của Từ Nghệ hình như——" Chưa nói xong, tay cô nàng đã đan chéo lại, làm thành hình dấu nhân.
Hướng Ca sửng sốt, có chút không ngờ tới.
Ngừng vài giây mới kịp phản ứng lại: "Sao lại——" cô cũng bắt chước động tác đan chéo tay trước ngực của Kiều Hân, không nói thành tiếng.
Kiều Hân lắc đầu nguầy nguậy: "Em không biết, nhưng mấy chị gái ngày trước có quan hệ tốt với chị ấy bây giờ không muốn dính dáng gì nữa," cô gái rụt rụt cổ, "Mối quan hệ của người trưởng thành đúng là đáng sợ.
"
Đợi cô gái nhỏ nói hết lời, Hướng Ca dừng lại há hốc mồm, không thốt được câu nào.
Cô không mấy tò mò về vấn đề tuổi tác, từ trước đến giờ cũng chưa từng hỏi qua tuổi của Kiều Hân.
Bây giờ cô bé nói ra lời như vậy, Hướng Ca mới híp mắt cẩn thận nhìn cô gái nhỏ trước mặt, quả đúng là nhỏ thật.
Trước đây cũng chỉ nghĩ cô nàng trời sinh mềm mại, trong nhà còn có một em trai đang đi học, tuổi cũng sẽ không quá nhỏ, mãi đến ngày đó đưa người về nhà, em trai của cô bé thoạt nhìn cũng chỉ mới học đến cấp hai.
Hướng Ca "Xùy" một tiếng, nhịn không được hỏi: "Tiểu Kiều Hân, em vẫn chưa thành niên đấy à?"
Kiều Hân chớp chớp mắt: "Nào có, em đã 18 rồi.
"
"! "
18 tuổi cũng còn rất nhỏ đấy được không!
Hướng Ca lại nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu cô nàng, lấy một chiếc kẹo chocolate sữa từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cô gái nhỏ, giọng điệu hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Tiểu Kiều Hân ngoan nhé.
"
Kiều Hân: "! "
Buổi chiều Kiều Hân còn phải chụp ngoại cảnh, chưa nói được hai câu người đã phải đi rồi, Hướng Ca bàn xong chuyện tuần lễ thời trang rồi quay về phòng trang điểm, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Từ Nghệ ngồi bên trong.
Trong phòng trang điểm lớn như thế chỉ có một mình cô ta, người thoạt nhìn gầy đi không ít, má hơi hóp lại, lớp trang điểm đậm che đi gương mặt hiện tại, nhưng vẫn không giấu được nét phờ phạc mệt mỏi.
Khi Hướng Ca đẩy cửa vào, thậm chí cô ta còn không ngẩng đầu lên.
Hướng Ca nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, xoay tay đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt Từ Nghệ.
Lúc này Từ Nghệ mới ngẩng đầu lên.
Cô ta ngồi, cô đứng, ánh đèn chói lọi xung quanh gương chiếu xuống sườn mặt, tạo nên lớp đánh khối rõ ràng.
Từ Nghệ vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngay lập tức điều chỉnh về trạng thái bình thường, nở nụ cười hệt như trước đó: "Tới tìm tôi tính sổ à?"
Hướng Ca nhướng mày, không nói chuyện.
Ngón tay Từ Nghệ đặt nơi cạnh bàn, nhẹ gõ gõ: "Cô có chứng cứ không? Chỉ dựa vào suy đoán cũng đâu thể nói là do tôi làm được, đúng không?"
Hướng Ca rũ mắt cười một tiếng, hàng mi dài che đi ánh mắt, rồi lại ngẩng lên: "Đã lâu không gặp.
"
Từ Nghệ sửng sốt.
Hướng Ca nhẹ liếm môi cười cười, thong thả mở miệng: "Tôi chỉ tới chào hỏi thôi, cô nói chuyện kia là có ý gì thế?"
Vẻ mặt Từ Nghệ cứng đờ.
Hướng Ca quét mắt khắp phòng một vòng: "Nhóm chị em tốt của cô đâu hết rồi, sao lại ngồi mỗi một mình thế này, mấy chiếc đuôi nhỏ của cô sao vậy, không chơi với cô nữa à?" Cô hơi hất cằm, hàng mi rũ xuống, dùng ánh mắt gần như khinh thường nhìn cô ta, "Cô vào nghề sớm hơn tôi, đúng ra mà nói tôi còn phải gọi một câu tiền bối, nhưng mà tiền bối này, nhiều năm như thế mà cô còn không biết đánh rắn phải dập đầu sao? Chút chuyện cô làm cũng chẳng mảy may gì đến tôi, cùng lắm cũng chỉ hơi phiền phức dăm ba tí.
"
"Để tôi cho cô biết thế nào mới gọi là đánh dập đầu này.
" Một tay cô chống bên cạnh bàn, nửa người trên khom xuống hơi ngả về trước, giọng nói đè thấp có chút mềm mại, "Khoảng thời gian trước tôi có tới bệnh viện, thế mà lại gặp được hai người, một nam một nữ, nom có hơi quen mắt.
"
Từ Nghệ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đầu Hướng Ca hơi nghiêng, có chút tò mò nhìn cô ta: "Nhưng mà tôi thật sự không biết kịch bản này là thế nào, nên chỉ có thể đoán mò, có phải cô cho rằng chỉ cần bản thân mang thai, chỉ cần có con với nhau là sẽ trói chặt được người kia lại, anh ta sẽ đồng ý cưới cô? Cô gả vào hào môn, rồi từ đây bay vụt lên cao biến thành phượng hoàng? Nhưng kết quả thì sao nào, đứa bé còn ư? Anh ta còn cần cô chăng?"
Biểu cảm kiên định cùng nụ cười tiêu chuẩn trên khuôn mặt mà Từ Nghệ cố gắng duy trì đã biến mất, cô ta ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn không quên trừng lớn một cái.
Như thể cô vừa xúc phạm đến cô ta.
Ban đầu Hướng Ca vốn chỉ suy đoán, nhưng phản ứng này của Từ Nghệ lại giúp cô xác thực, hẳn là cô đoán đúng rồi.
Chỉ là