Hướng Ca không có chuyện gì để làm, vừa khéo Chu Hành Diễn cũng được nghỉ, hiếm khi hai người có thời gian yên tĩnh ở nhà ngây ngốc cùng nhau.
Hướng Ca vốn nghĩ như vậy.
Nhưng mà thời gian nghỉ ngơi sinh hoạt của Chu Hành Diễn vô cùng phong phú, từ tập gym tới đạp xe rồi cả leo núi.
Mặc dù vì yêu cầu công việc nên Hướng Ca cũng chăm chỉ chạy bộ trong phòng tập, nhưng thế thì có khác gì lại lao đầu vào công việc đâu, khó lắm hai người mới được nghỉ cùng nhau, cô muốn nướng một giấc đã đời, sau đó giữa trưa mặc chiếc áo ngủ ngồi trên ghế miệng ăn snack tay cầm điện thoại chơi game, vì thế hai người sinh ra hai luồng quan điểm khác nhau.
Sáng sớm ngày nghỉ, Chu Hành Diễn khoanh tay đứng ở mép giường, một tay kéo lấy góc chăn, xốc lên một chút, sau đó bắt đầu lắc lắc.
Trời đã vào thu khiến trong phòng có chút se lạnh, gió thu theo động tác của anh nhanh chóng lẻn vào trong ổ chăn, đầu Hướng Ca còn đang vùi vào gối, bực bội giơ tay quơ qua quơ lại một hồi, hai mắt nhắm tịt, còn tay mò mẫm hòng kéo chăn trở lại.
Mò mẫm hơn nửa ngày cũng không sờ được gì.
Hướng Ca không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, vẻ mặt rất không vui: "Chu Hành Diễn, em không được ngủ suốt hai mươi tiếng đấy."
"9 giờ rồi, em đã ngủ mười tiếng liền rồi, giờ còn ngủ nữa tối lại không nhắm mắt được." Chu Hành Diễn không mảy may giao động, còn nhấn mạnh vào trọng điểm 9 giờ, ý chính là, anh đã rất khoan dung độ lượng rồi đấy.
Hướng Ca trừng mắt nhìn anh năm giây, từ bỏ việc giãy dụa, thở dài một hơi rồi không mấy tình nguyện chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu dựa vào đầu giường nhìn anh.
Trên người cô gái còn mặc áo ngủ, người vừa mới chui từ trong chăn ra vẫn còn ấm áp, mái tóc đen hơi rối xõa tung trên vai, đuôi tóc quét trên mặt chăn, mặt mày hẵng còn ngái ngủ, bộ dáng mềm mại như bông.
Những lúc cô tỉnh táo hầu hết đều rất tươi tắn, cho dù là ánh mắt lười biếng cũng không cấu giấu được tia sắc bén, bộ dáng không có tính công kích mềm mại như bây giờ thật ra chỉ có thể nhìn thấy lúc chưa tỉnh ngủ hoặc không muốn rời giường.
Hướng Ca ngáp một cái: "Hôm nay là ngày nghỉ cơ mà, anh không thể cho em ngủ thêm một tí à?"
Chu Hành Diễn cúi người xuống: "Hôm nay đi ra ngoài chơi nhé?"
Hai mắt Hướng Ca long lanh nhìn anh, bắt đầu không đứng đắn: "Khẩu vị anh nặng thế, còn muốn đi ra ngoài nữa cơ, hay chúng ta ở nhà chơi đi."
Chu Hành Diễn xuýt một hơi, cốc đầu cô: "Đi tắm rửa thay quần áo đi rồi ra ăn cơm."
Hướng Ca ai oán lườm anh một cái sắc lẹm, người bất động, chỉ có con ngươi di chuyển nhìn anh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, mông cô trực tiếp trượt xuống, túm chăn đắp lên, một lần nữa chui vào ổ chăn ấm áp.
Một phút sau, điện thoại bắt đầu reo vang ầm ĩ không tha, Hướng Ca nhắm mắt bắt máy.
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói của Chu Hành Diễn: "Xốc chăn lên cho anh, rời giường."
Hướng Ca: "..."
Chu Hành Diễn muốn đưa Hướng Ca tới công viên trung tâm đạp xe, ngay khi lời đề nghị này được thốt ra, Hướng Ca nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.
Bạn trai của cô, ngay thời điểm thậm chí có thể xem là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, đề nghị đưa cô tới công viên đạp xe.
Những ngẫm kỹ lại, so với những bài tới rạp chiếu phim thì suy nghĩ của Chu Hành Diễn nhà cô còn rất có tính sáng tạo đổi mới đấy chứ.
Hướng Ca còn đang cảm ơn vì anh không mời mình cùng tới phòng tập gym cơ.
Cuối cùng Hướng Ca liều chết từ chối, hai người đều xuống một nước, chuẩn bị đi siêu thị mua đồ về nướng bánh chơi.
Vị trí nhà Chu Hành Diễn rất tốt, đi đến đâu cũng tiện, lái xe đến siêu thị chỉ mất mười phút.
Hướng Ca vốn hảo ngọt nên đối với việc này nhiệt tình hơn đạp xe nhiều, vô cùng tích cực xử lý nhanh bữa sáng rồi đi tắm rửa trang điểm thay đồ.
Chờ tới khi cô rốt cuộc cũng trang điểm chọn đồ xong, hai người ra khỏi nhà tới siêu thị.
Siêu thị rất lớn, có khu đồ bán nguyên liệu làm bánh riêng cạnh khu thực phẩm nhập khẩu, Hướng Ca hào hứng dạo một vòng, mãi đến khi Chu Hành Diễn nhắc nhở: "Hướng Ca, điện thoại em đâu?"
Hướng Ca "Dạ?" một tiếng, phản ứng trong chốc lát mới hoàn hồn, lại "A——" một tiếng.
Cố gắng nhớ lại một phen, hình như vừa nãy lúc khóa túi, cô tiện tay đặt ở trên quầy mà quên cầm mất.
Hướng Ca vỗ vỗ đầu, xoay người muốn đi ra ngoài: "Để em đi tìm xem."
Chu Hành Diễn giữ cô lại: "Em đứng đây chờ đi, để anh đi."
Siêu thị vốn đông người, thời gian cũng đã trôi qua được một lúc, Hướng Ca cũng không chắc điện thoại đã bị người khác cầm mất hay chưa, cô đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, lại dạo thêm hai dãy hàng, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài tìm Chu Hành Diễn.
Cô đi vòng một vòng tới khu vực thực phẩm nhập khẩu, vừa tới ngay chỗ ngoặt đã nhìn thấy Chu Hành Diễn đứng bên cạnh.
Bên cạnh anh còn có cả Lâm Nhiễm.
Cô gái mặc bộ đồ trắng, mái tóc không dài, ngọn tóc quét ở nơi xương bướm, cả người thoạt nhìn rất có cảm giác dịu dàng trí thức.
Chu Hành Diễn đưa lưng về phía cô nên không nhìn được vẻ mặt anh lúc này.
Hướng Ca đứng tại chỗ vài giây, cười lạnh một tiếng, người vừa mới dựa được một lúc thì mỹ nhân dịu dàng trí thức Lâm Nhiễm đã đột nhiên giơ tay lên, một bộ muốn ôm lấy Chu Hành Diễn.
Hướng Ca kinh ngạc, ba bước cũng làm hai trực tiếp đi thẳng tới, giày cao gót chạm vào mặt sàn cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy, thân mình cô chợt lóe, cực kỳ linh hoạt luồn thẳng vào khoảng trống giữa Lâm nhiễm và Chu Hành Diễn, Lâm Nhiễm không kịp phản ứng lại, ôm chặt Hướng Ca vào trong lòng.
Thời gian giống như dừng lại ba giây.
Hướng Ca chớp chớp mắt, lên tiếng trước: "Bác sĩ Lâm, cô thích tôi như vậy sao?"
Chu Hành Diễn bị đẩy ra khẽ sửng sốt một chút, sau đó cười ra tiếng.
Lâm Nhiễm kinh ngạc, nhìn chằm chằm cô với cự ly gần trong chốc lát, rồi sau đó nhanh chóng buông tay.
Hướng Ca được thả ra bèn xoay người lại, đầu tiên là hung hăng trừng Chu Hành Diễn một cái, người phía sau còn ra vẻ rất vô tội, mặt còn ngậm ý cười, cô quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Nhiễm.
Cô vốn đã cao hơn đối phương không ít, lúc này đuôi lông mày nhẹ nhướng lên, hàng mi lười biếng rũ xuống, đôi mắt đen dài hẹp sáng ngời.
Cánh môi anh đào đỏ tươi nhẹ mở, nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu bác sĩ Lâm không vội thì chúng ta tâm sự một lát đi?"
Trong lòng Hướng Ca vui mừng khôn xiết, cảm thấy mình biểu hiện ngầu lòi vô cùng, hơn nữa may mắn trước lúc ra khỏi cửa đã dành hơn nửa thời gian để trang điểm chọn đồ.
Siêu thị nằm trong khu trung tâm thương mại, bên cạnh có không ít quán cà phê, Hướng Ca chọn một quán thoạt nhìn thoải mái nhất, đuổi Chu Hành Diễn đi chỗ khác mua nguyên liệu, rồi xoa xoa tay hầm hè chuẩn bị cho cuộc đại chiến với tình địch dính dai như keo chó này.
Quán cà phê được thiết kế đơn giản theo phong cách Bắc Âu, trước mỗi bàn đều có vách ngăn trồng cây xanh, Hướng Ca tìm được một vị trí trên tầng 2 gần góc cầu thang, xung quanh không có người nên rất khuất.
Hai người gọi đồ uống, Hướng Ca một tay chống cằm, cũng không giả mù sa mưa vòng vòng vèo vèo làm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Lâm này, người lớn không thích lòng vòng, cô đừng quấn lấy bạn trai tôi nữa."
Lâm Nhiễm hoàn toàn không ngờ cô sẽ gọn gàng dứt khoát như vậy, cả người sửng sốt, sắc mặt không mấy dễ gì: "Cái gì mà bảo quấn lấy bạn trai cô cơ?" Cô ta nhướng mày, "Chả nhẽ yêu đương rồi là anh ấy không được nói chuyện với cô gái khác à?"
"Tất nhiên là được chứ," đầu ngón tay Hướng Ca thong thả gõ gõ vào mặt mình, "Nhưng nếu người kia là bác sĩ Lâm, thì lại không được, ngoại trừ việc tiếp xúc công việc bình thường trên bệnh viện, thi chỉ cần anh ấy liếc mắt nhìn cô một cái, về nhà tôi sẽ dùng nước muối sát trùng đôi mắt ngay."
Lâm Nhiễm nhìn cô với vẻ không tưởng tượng nổi, cười thành tiếng: "Trước giờ tôi chưa từng thấy qua cô bạn gái nào như cô đâu đấy, cô không cảm thấy mình đang gây rối vô cớ sao? Hướng tiểu thư, đừng nói cô chỉ là bạn gái Chu Hành Diễn, cứ coi như cô là vợ của anh ấy thì cô cũng không có quyền hạn chế anh ấy tiếp xúc bình thường với những cô gái khác."
Hướng Ca lười biếng nghiêng đầu: "À, nhưng tôi cứ hạn chế đấy, bất kể là bạn trai hay chồng, anh ấy đều thích tôi hạn chế thế đấy, một người ngoài cuộc như bác sĩ Lâm hình như quản có chút nhiều đi? Nếu cô thật sự nhìn không nổi thì đi nói với Chu Hành Diễn đi, làm tôi với anh ấy chia tay đi, chứ ngồi đây giả vờ nói lý nói sự cái gì?"
"Hơn nữa, người khác thì tôi còn mặc kệ, nhưng tôi cứ thích hạn chế cô đấy," Hướng Ca khẽ hếch cằm, đẩy đẩy cốc cà phê lên phía trước, cong môi liếc nhìn cô ta, "Bác sĩ Lâm này, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô cũng chẳng cần giả vờ giả vịt làm gì, dứt khoát nói chuyện thẳng thắn như hai người trưởng thành đi, cô thích Chu Hành Diễn, tôi cũng thích anh ấy, tôi tưởng trước đó ở bệnh viện mình đã nói rõ ràng lắm rồi, nhưng lúc ấy tôi không biết ý anh ấy thế nào, còn bây giờ thì có, anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, cô nghe không hiểu sao?"
Sống lưng Lâm Nhiễm thẳng đứng: "Cô cảm thấy hai người, anh ấy thích cô và cô thích anh ấy có thể duy trì bao lâu, tính cách hai người hoàn toàn là hai thái cực đối lập, không phải sao? Không có điểm tương đồng, không có chung sở thích, thậm chí ngay cả thói quen sinh hoạt cũng khác nhau một trời một vực, cô cảm thấy hai người có thể cùng nhau đi được bao lâu? Chẳng nhẽ chỉ một câu đơn giản, cô biết bây giờ anh ấy thích cô, là có thể chống đỡ được một đoạn hôn nhân dài hai người ràng buộc với nhau à?"
Lúc cô ta nói những lời này vô cùng rành mạch lưu loát, ngắt nghỉ đúng chỗ không hề ngập ngừng, như thể đã soạn sẵn từ trước.
Hơn nữa câu nào câu nấy cũng đều là sự thật.
Hướng Ca và Chu Hành Diễn, vừa liếc mắt qua đã thấy hình như không quá xứng đôi, nhìn kiểu gì cũng không hòa hợp được với nhau.
Hướng Ca nghe đến vui vẻ, thậm chí bắt đầu cảm thấy cô ta nói rất có đạo lý.
Lâm Nhiễm thấy cô không nói chuyện, vẻ mặt càng thêm tự tin vì chiếm thế thượng phong.
Một tay Hướng Ca đè lấy mép bàn, lười biếng cười: "Đúng vậy, tôi chỉ dựa vào một từ thích."
Lâm Nhiễm sửng sốt.
"Tính cách chúng tôi khác nhau, các phương diện còn lại cũng không giống, là hai người hoàn toàn bất đồng, thậm chí tôi cảm thấy cũng bởi vì vậy, mà hai người chúng tôi mới hấp dẫn lẫn nhau, sinh ra phản ứng hóa học.
Quả thực bác sĩ Lâm nhìn xa trông rộng, nhưng tôi không như thế, tôi chỉ nhìn thấy trước mắt.
Cô cảm thấy thích là một chuyện rất yếu ớt không kham nổi thứ gì sao?" Cô thong thả hỏi, "Cô thích Chu Hành Diễn vì điểm gì?"
"Cô cảm thấy anh ấy xuất sắc, gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, không có thói quen nào xấu, quả thực cả người đều toàn là ưu điểm ư?" Hướng Ca liếm môi cười cười, đầu ngón tay nhẹ cọ vào cốc cà phê, "Tôi lại không nghĩ như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Hành Diễn, tôi đã thấy anh ấy bạc tình ngạo mạn, tự kiêu tự đại, cảm thấy trên đời này ông đây ngầu nhất, thế mà vẫn bày ra dáng vẻ đứng đắn muốn chết, mỗi cọng lông tơ đều khiến tôi gào thét muốn xé da anh ấy ra.
Thích của cô là danh từ, cô chỉ cảm thấy những biểu hiện anh ấy thể hiện trước mặt cô là đã đủ xuất sắc, hệt như không có lý do gì để không thích cả."
Hướng Ca vẫn bày ra bộ dáng lười biếng như cũ, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn cô ta: "Còn tôi, tôi đã nhìn qua hết thảy mọi bộ dáng của anh ấy, hiểu hết rõ mọi mặt, dù tốt hay xấu đều luôn là dáng vẻ tôi thích nhất, lúc nhìn thấy anh ấy, linh hồn tôi sục sôi như thế muốn trào ra.
Cô từng có một tình yêu đến mức không màng hết thảy bao giờ chưa? Ngay cả khi anh ấy già đi, trở thành một ông lão đầu bạc trắng như cước, dù anh ấy bị Alzheimer* hay Parkinson** thì tôi vẫn thấy anh ấy là người đẹp trai nhất thế giới.
*Bệnh Alzheimers (AHLZ-high-merz) là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ.
**Bệnh Parkinson: Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
Lâm Nhiễm há miệng thở dốc, không thốt lên được lời nào.
"Tất nhiên, tôi cũng không thích làm mấy chuyện nhàm chán đi so tôi với người ta ai thích bạn trai mình hơn như thế này, đạo lý rất đơn giản thôi, một người đàn ông có thích cô hay không, không phải chính cô là người rõ ràng nhất ư? Bằng cấp gia thế của bác sĩ Lâm hẳn cũng không tồi đi, lớn lên cũng đẹp, bên người chắc cũng không thiếu đàn ông tốt theo đuổi, còn Chu Hành Diễn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, anh ấy chỉ thích tôi, cả đời này lẫn kiếp sau, đều là của tôi."
Cô đẩy nhẹ mép bàn một cái, chờ đợi phản ứng của cô gái đối diện.
Vẻ mặt Hướng Lâm có chút phức tạp nhìn cô, đột nhiên bèn cười: "Cô cảm thấy Chu Hành Diễn chỉ thích cô sao? Cô cảm thấy anh ấy lựa chọn mình là cô đã thắng ư?"
Hướng Ca nhướng mày.
Giống như phân cảnh cuối cùng của một tuồng kịch, cô ta nhấn mạnh chữ "chỉ", cố ý đặt ở cuối cùng nói cho cô biết: "Thời học đại học Chu Hành Diễn có thích một người."
Hướng Ca ngẩng đầu, không nói chuyện.
"Anh ấy rất thích cô gái đó, những năm đại học đều đợi cô ấy, thậm chí mãi đến sau này khi đi làm, trong lòng cũng đều chỉ có bóng hình kia," Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô, ung dung nhấn nhả từng chữ rõ ràng, "Tình cảm của Chu Hành Diễn đối với cô ấy không chỉ đơn giản là thích, anh yêu cô gái đó, cô cảm thấy mình có thể thắng nổi sự tồn tại kia chăng?"
Hướng Ca cứ dựa người vào ghế nhìn cô ta, thật lâu cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau, cô mới nhàn nhạt mở miệng: "Chu Hành Diễn chưa bao giờ nói với tôi chuyện này."
"Tất nhiên không đời nào anh ấy lại nói với cô." Lâm Nhiễm nhanh chóng tiếp lời.
Hướng Ca gật đầu như mổ thóc: "Tuy rằng tôi thấy làm thế này có chút ra vẻ, nhưng mà vẫn cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết."
"Bác sĩ Lâm, tôi cũng nhớ rõ trước đó tôi từng nói với cô rằng tôi đã quen Chu Hành Diễn từ rất